Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 294



Tiêu Mộng liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tối qua tôi ngủ hơi muộn… Ế? Trần gấu xấu xa đâu? Sao anh ta không tới?”

Khang Tử day trán, nhăn mày lại, cố nền tính lại, nói: “Làm ơn, bà cô của tôi, cô đừng có mở miệng là Trần gấu xấu xa nữa! Tôi là thân tín của cậu Trần, cô nói xấu cậu chủ nhà tôi trước mặt tôi, tôi kẹt ở giữa rất khó xử.”

Thật là, cậu chủ nhà bọn họ bị Tiêu Mộng chụp cho cái biệt danh xấu như kia từ lúc nào chứ?

Chắc là… Trên đời này, có thể gọi cậu chủ nhà họ như thế, chỉ có một mình Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng nhanh chóng lè lưỡi ra, cười ngây ngốc: “Xin lỗi, tôi nói sau lưng quen rồi, không để ý lại lỡ lời. Anh yên tâm đi, tôi rất ít khi lỡ lời trước mặt tổng giám đốc Trần. Sao anh ta không tới thế?”

Khang Tử mở cửa xe cho Tiêu Mộng: “Ừ, cái cô Anna ở Ý kia tìm tới, chắc là lại muốn điên cuồng theo đuổi cậu chủ, cậu chủ không có cách nào khác, sắp xếp cho cô ta ở khách sạn rồi. Cậu chủ không thoát thân được, đặc biệt phái tôi tới đón cô đi làm, cô xem, cậu chủ tốt với cô bao nhiêu, cô lại còn không biết ngượng mà gọi anh ấy là Trần gấu xấu xa sao?”

Mặt Tiêu Mộng lập tức xị xuống, trong lòng trào lên một cỗ chua sót.

“Anna… Anna tới rồi? Cô ta đặc biệt tới theo đuổi tổng giám đốc Trần?” Tiêu Mộng cắn môi.

Lúc này Khang Tử mới chú ý thấy, có lẽ Tiêu Mộng bắt đầu ghen tuông, liền khuyên nhủ: “Cô yên tâm đi, cậu chủ nhà tôi không phải người bình thường, anh ấy không phải loại phụ nữ nào cũng có thể bám lấy. Vốn dĩ, khi ở nước ngoài, đám phụ nữ muốn trèo lên giường cậu chủ nhà tôi, nối đuôi nhau chắc cũng có thể vòng quanh trái đất n vòng, cậu chủ nhà chúng tôi chưa từng để ý tới. Cô nhìn cô Anna này xem… Cậu chủ nhà chúng tôi không có ý gì với cô ta, cô yên tâm đi, hiện giờ trái tim của cậu chủ nhà tôi đang ở chỗ cô rồi. Yên tâm nha.”

Tiêu Mộng lập tức đỏ mặt, hung dữ trừng mắt lườm Khang Tử đang lái xe trước mặt, lẩm bẩm: “Nghe anh nói xem, tôi yên tâm cái gì, có quan hệ gì với tôi chứ. Ai muốn theo đuổi tổng giám đốc Trần thì theo đuổi đi, không liên quan tới tôi.”

Thế nhưng, nghe thấy những lời khuyên nhủ chẳng đâu vào đâu của Khang Tử, tận đáy lòng cô quả thật không nhịn được mà hơi vui vẻ.



Thật sao, Trần gấu xấu xa rất kén chọn phụ nữ sao? Bây giờ toàn bộ tâm tư của anh ta đều đặt trên người cô sao?

Nghĩ tới đây, Tiêu Mộng bắt đầu khinh bỉ chính mình.

Cái gì chứ, vì sao lại có những cảm xúc hỗn loạn này?

Không phải thích đàn anh Mạc sao? Vì sao lại kìm lòng không được mà nhớ tới cái tên Trần gấu xấu xa kia?

Khang Tử liếc nhìn Tiêu Mộng qua gương chiếu hậu.

Hừ, phụ nữ đều bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo.

Rõ ràng cực kỳ để ý, nhưng lại còn nói như thế.

Thật ra Khang Tử không hiểu, Tiêu Mộng không phải là bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, đứa nhỏ ngoan như cô, đứa trẻ ngốc nghếch như cô, đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ trái tim mình, cô càng không hiểu cái gì là yêu.

*** Trần Tư Khải sắp xếp Anna ở trong phòng tổng thống của khách sạn 5 sao, đặt hành lý của cô ta xuống, Trần Tư Khải nói: “Cô cũng mệt rồi, cả đường vất vả, cô tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, tối đến tôi mời cô đi ăn, đón tiếp cô, chào mừng cô.”

Trần Tư Khải định xoay người, Anna lại chắn lấy anh ta: “Chờ đã, Tư Khải.”

Anna ưỡn ngực, cô ta mặc một chiếc váy cúp ngực, nhìn từ góc độ của Trần Tư Khải nhìn xuống, vừa khéo cô thế thấy rãnh sâu của cô ta.