Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 400





Một người đàn ông ở hàng ghế trước Tiêu Mộng nhắc nhở cô một cách hằn học.

Điện thoại?
“A, à, xin lỗi.”
Tiêu Mộng nhanh chóng mò tới điện thoại và nhấn nút từ chối.

Sau đó ngượng đỏ mặt, rụt cổ lại và gục xuống bàn một cách ngượng ngùng.

Ôi, thật mất mặt, lại bị cả lớp ngó đến.


Chết tiệt, ai lại gọi vào lúc này, thật không biết chọn thời điểm.

Nhưng có trách cũng phải trách mình đã quên để điện thoại ở chế độ rung.

Tiêu Mộng lại lấy điện thoại ra và đặt nó ở chế độ rung.

“Trời ạ, người ta lại không nhận cuộc gọi của chúng ta! Thật ngông cuồng! Chúng ta là văn phòng tuyển sinh của trường đại học!”
Một người đàn ông trung niên khác liếc nhìn người đang oán trách rồi hừ lạnh: “Văn phòng tuyển sinh của anh thì sao, anh chỉ như một quả bóng thôi! Người ta là người phụ nữ của Trần Tư Khải!”
“Thật ghê gớm! Đây là lần đầu tiên Trần Tư Khải công khai thừa nhận mình có bạn gái?”
“Dù sao, hiệu trưởng đã nói, nữ sinh được tuyển chọn bổ sung này chính là Thần Tài tương lai của chúng ta! Chỉ trông cậy vào cô ấy để được Tập đoàn Thiên Nhất tài trợ! Anh bớt tính nóng nảy, khẩn trương gọi tiếp.

Phải rồi, đừng quên chú ý đến những gì hiệu trưởng đã nói, khi nói chuyện thái độ phải kính cẩn một chút.”
… Người phụ trách gọi điện thoại rụt cổ một cái, lắc đầu và thốt lên: “Cảm giác không giống văn phòng tuyển sinh, mà giống như ba đứa cháu trai vậy.

Thật là hiếm thấy.

Thông báo người ta trúng tuyển đại học, lại còn phải một mực cung kính giống như thỉnh thần đến vậy.”
Tiêu Mộng đang nghịch điện thoại thì điện thoại trong bàn tay nhỏ bé của cô lại rung lên.

Ơ… làm Tiêu Mộng giật mình và suýt làm rơi điện thoại.


Hôm nay thế nào vậy, ngày thường một ngày không reo lên mấy lần, trong kỳ nghỉ hè các bạn học có chuyện gì đều vào nhóm trực tuyến để tán gẫu, ít khi gọi điện thoại.

Giờ này chỉ mới một lúc đã có những mấy cuộc gọi đến.

Tiêu Mộng do dự một lúc rồi bắt máy.

.

Truyện mới cập nhật
“A lô?”
“À, cho hỏi, chị có phải là bạn học Tiêu Mộng không?”
(⊙o⊙) Tiêu Mộng chết lặng người.

Lần đầu tiên, có người nói chuyện với cô dùng kính ngữ “chị” một cách nghiêm túc, hơn nữa còn gọi là bạn học Tiêu.

“Ò, là tôi, anh là…”
Thật gượng gạo, người ta xưng “chị”, mình cũng không thể không xưng lại là anh.

Tiêu Mộng thấp giọng, sợ bị giáo viên và bạn học nhìn chằm chằm lần nữa, đầu chui xuống gầm bàn.

Nếu nói với cô rằng đây là lời kêu gọi mua bảo hiểm, đầu tư chứng khoáng không lành mạnh gì đó, cô chắc chắn sẽ mắng ngược lại.


“Ồ haha, chào chị, tôi là giáo viên phụ trách văn phòng tuyển sinh của Đại học Nhân Văn…”
“Hả? Ở đâu?”
Tiêu Mộng bắt đầu mông lung.

Cô có nghe nhầm không? Hóa ra là… Đại học Nhân Văn?
“Tôi là giáo viên phụ trách văn phòng tuyển sinh của Đại học Nhân Văn.

Là thế này, vì một số lý do khách quan trong trường mà giấy báo nhập học của chị đã bị nhầm lẫn.

Chị đã trúng tuyển vào Ngành Mỹ thuật của Đại học Nhân Văn.

Tôi đã quên thông báo cho chị.

Thật sự vô cùng xin lỗi.

Mong chị hãy thứ lỗi.”.