Tây Du Truyền Thừa audio

Chương 222: Học Đàn



Đông Hải...

Long Bính ngồi trong phòng mình, chợt như nhớ ra gì đó liền nói với hai thị nữ bên cạnh : " Những món cống phẩm của các Long Vương trên đất liền đem hết ra đây cho ta."

Nghe vậy, hai thị nữ vâng vâng dạ dạ rồi đi tới góc phòng của Long Bính nơi đặt vô số quà cáp mà mấy ngày hôm nay hắn được nhận.

Sau đó lục tìm một hồi thì đem ra được khá nhiều rương gỗ xếp ngay ngắn trước mặt Long Bính.

Long Bính sai hai thị nữ mở từng rương để mình kiểm tra.

Rương đầu tiên Bách Dục Long Vương, lão sinh sống ở Bách Dục Cốc. Bách Dục Long Vương nổi tiếng bởi hắn có tới 300 bà vợ và gần 1000 đứa con. Tuy không phải Long Vương mạnh nhất được xếp hạng đầu về Long Vương có nhiều vợ và con nhất.

Lão nhiều vợ con như vậy cũng vì bản tính háo sắc cùng tinh lực dồi dào, quà hắn đem đến cho Long Bính là một viên Ngũ Phẩm Đan Dược giúp kéo dài cuộc trụy lạc và kích thích cảm xúc lên chín tầng mây, một người khỏe nhiều người vui.

Vì lúc ở đại điện đã được giới thiệu qua về món quà này nên Long Bính không mấy bất ngờ, có điều hai thị nữ bên cạnh vì ngửi được mùi của đan dược này nên đã đỏ mặt, hơi thở có chút gấp gáp mà nhìn về phía Long Bính.

Quả nhiên là Ngũ Phẩm Đan Dược chuyên về chuyện nam nữ, Long Bính bảo hai nàng đóng rương đó lại thì mới chấm dứt tình trạng mê man của hai nàng.

Rương tiếp theo là quà của Cẩu Long Vương, lão có cái tên kì lạ như vậy bởi năm xưa mẹ của lão đã yêu và kết hôn với một người thuộc Cẩu Tộc. Kết quả cuộc tình đó là Cẩu Long Vương, khi lão Long Hóa thì sẽ có hình dạng thân rồng đầu chó mực, trên đầu vẫn có hai chiếc sừng nhưng khá ngắn và cùn.

Quà của Cẩu Long Vương là một chiếc áo tàng hình, mặc áo này lên có thể giấu sự hiện diện của cơ thể và khí tức. Rất thích hợp trong việc trộm cướp hoặc rình mò người khác.

Long Bính chán nản nhìn sang chiếc rương khác rồi tiếp tục sai hai thị nữ mở ra.

Món quà tiếp theo là của Thổ Long Vương, trong tất cả các vị Long Vương thò Thổ Long Vương là đặc biệt nhất vì lão không sống dưới nước. Long Cung của lão nằm ở giữa một hoang mạc toàn là cát và đất đá.

Món quà của Thổ Long Vương là một hòn đá có hình dạng giống như nhặt bừa ở ven đường, cộng thêm màu sắc cũng tầm thường chẳng kém.

Nhưng không thể nhìn vẻ ngoài mà đánh giá viên đá này, nó được gọi với cái tên Thổ Tiên Thạch. Theo như truyền thuyết kể lại thì Thổ Tiên Thạch có thể tích trữ Linh Khí và sau đó lại tỏa ra Linh Khí ở một nơi khác.

Hiểu đơn giản Thổ Tiên Thạch giống như một cục pin, đem nó tới nơi dày đặc Linh Khí để nó hấp thụ sau đó đem nó đến một nơi khác để nó tỏa ra số Linh Khí đã hấp thụ vào môi trường.

Thổ Thiên Thạch này cũng có thể trực tiếp tỏa Linh Khí vào một nhóm người hoặc một cá nhân nếu biết cách.

Thổ Tiên Thạch có công hiệu như vậy nhưng quá quý hiếm, vậy nên cho dù Thổ Long Vương cắm cọc ở sa mạc đã mấy chục năm giành toàn bộ thời gian để khai thác Thổ Tiên Thạch nhưng vẫn chẳng khá hơn được. Việc này rất hên xui, nếu lão đào được mỏ Thổ Tiên Thạch lớn thì một bước lên mây, còn nếu không đào được thì sẽ mãi mãi ở vị trí hiện tại.

Đối với Long Bính lúc này mà nói, Thổ Tiên Thạch có giá trị hơn hai món quà trước đó.

Nhưng đó vẫn không phải thứ mà Long Bính mong muốn, hắn tiến tới xem xét món quà tiếp theo.

Khi vừa mở rương ra, Long Bính đã cảm nhận được một thứ khia tức kì lạ khiến bản thân hắn phải chú ý.

Một chiếc mũ giáp kim loại hầm hố, hoa văn vảy rồng đỏ ngầu lòi. Từ chiếc mũ này tỏa ra một loại khí tức giống như tiếng long ngâm, vừa rền vang vừa quyền thế.

" Đây là quà của ai?" Long Bính hỏi.

" Dạ đây là quà của Hà Long Vương ạ!" Thị nữ bên cạnh cúi đầu cung kính đáp.

Long Bính nhíu mày, sau đó đưa tay về phía mũ giáp kia định cầm lên.

Rồi hắn bất ngờ rụt tay lại khi chạm trực tiếp vào mũ giáp, một luồng sức mạnh kì lạ và mạnh mẽ không cho hắn chạm vào.

Khi chạm vào, hắn không có cảm giác đau hay ức chế mà có cảm giác bị đẩy ra không thể chạm được. Giống như vậy theo đuổi một cô gái mà cô gái ấy không muốn kéo gần mối quan hệ vậy, càng muốn tiến tới thì càng bị đẩy ra.

Bảo vật càng quý càng mạnh thì lại càng sinh ra linh tính. Long Bính gặp không ít bảo vật có khả năng bài xích, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp trường hợp bảo vật không cho người khác tiếp cận mình.

" Không đủ tư cách?" Long Bính thầm nghĩ, nhưng ngay sau đó liền bác bỏ bởi hắn tự tin vào bản thân mình.

" Chắc có lẽ cần tìm hiểu thêm." Long Bính thầm nói, sau đó ra lệnh cho hai thị nữ : " Không xem nữa, các ngươi mau đem cất đi. Ngày mai gọi Hà Long Vương tới gặp ta."

Hai thị nữ vâng vâng dạ dạ sau đó thu dọn mọi thứ và nhanh chóng ra khỏi phòng.

Chỉ còn lại một mình, Long Bính chậm rãi đi tới góc phòng sau đó phất tay một cái một cánh cửa mật thất liền hiện ra.

Hắn bước vào trong rồi cánh cửa biến mất như chưa từng xuất hiện.

Sâu bên dưới Long Cung, có một mật thất rộng lớn cất giữ nhiều báu vật mà Long Tộc lưu giữ từ bao đời.

Mật thất này chỉ có Long Vương hoặc người mà Long Vương cho phép mới được tiến vào trong. Nếu ai tự tiện tiến vào đều giết không tha, trong này có khá nhiều thứ giá trị.

Nhưng thứ mà Long Bính quan tâm là một chiếc rương gỗ khá cũ được đặt ở vị trí ít ai chú ý. Hắn đã vào đây mấy lần nên biết bên trong rương đó là thứ gì, thứ khiến hắn có thể tăng thực lực nhanh chóng.

Hắn đưa tay về phía chiếc rương, chiếc rương rung lên rồi mở nắp, một cuộn giấy da cũ kĩ bay về phía tay hắn.

Trên cuộn giấy da có ghi 3 chữ Phệ Linh Trận.

Phệ Linh Trận là một trận phá tồn tại từ thời cổ, là một loại trận pháp rất hiếm và nguy hiểm. Nhưng tác dụng mà nó đem lại đủ để người ta điên cuồng đánh đổi.

Long Bính không từ mọi thủ đoạn để đưa Long Tộc trở nên hùng mạnh cũng là đưa bản thân trẻ nên hùng mạnh để có được trái tim của một người.

Giây phút chạm mặt nhau, Long Bính đã bị Tiêu Diêu lấy mất trái tim. Mặc dù lúc đó không thể hiện quá nhiều nhưng việc ngày đại hôn trở thành đại chiến thì trong lòng Long Bính đã hụt hẫng và tức giận đến mức không thể tả.

Để tránh việc đó xảy ra một lần nữa, hắn muốn bản thân trước tiên phải trở lên cường đại.

Khi cường đại rồi thì sự cách biệt về đẳng cấp giữa Long Tộc và Thiên Giới sẽ ngắn lại. Hắn thấu cảm giác chỉ cần một cái liếc mắt của Ngọc Hoàng Đại Đế mà cả đám phải run rẩy vì sợ, hắn cũng muốn một ngày nào đó mình được như vậy.

Đến khi đó hắn có thể đường đường chính chính theo đuổi Tiêu Diêu mà không cần kiêng nề lại cả.

Long Bính mở cuộn giấy da ra xem, hắn muốn học trận pháp này ngay bây giờ.

Mỹ Nhân là chỉ các cô gái có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần ở mọi lứa tuổi. Họ là tâm điểm chú ý ở những nơi mình xuất hiện, là vấn đề được nam nhân đưa ra bàn bạc mỗi khi tụ tập.

Cũng danh xưng Mỹ Nhân nhưng ở trong Hậu Cung của Đông Hải, là chỉ những người chưa được hầu hạ Long Vương, chưa có quyền hạn gì trong Hậu Cung.

Hầu hết các Mỹ Nhân đều là người trẻ và mới được vào Hậu Cung, hoặc một số ít những Mỹ Nhân không được Long Vương để ý đến nên mãi không được hầu hạ người.

Long Bính lên ngôi, Hậu Cung của Long Vương cũ đương nhiên sẽ thuộc về hắn. Cộng thêm rất nhiều Mỹ Nhân được thu nạp thông qua việc dâng lễ vật từ các tộc loài theo Long Tộc. Cho nên Long Bính lên ngôi không lâu nhưng Hậu Cung lại rất hùng hậu, trên dưới có khoảng 200 người, ai cũng có nhan sắc và tài năng riêng.

Chỉ tiếc là Long Bính không quan tâm đến Hậu Cung của mình, chỉ muốn mau chóng nâng cao thực lực để đưa Long Tộc lên đến đỉnh cao mà hắn muốn.

Vì không được sự quan tâm của Long Vương nên tất cả những cô gái được vào Hậu Cung đều chỉ là Mỹ Nhân và chưa được sắc phong tước vị cao hơn. Mặc dù bị bơ đẹp nhưng các Mỹ Nhân trong Hậu Cung vẫn luôn đấu đá nhau để thể hiện mình.

Cuộc chiến khốc liệt nhất không phải là ở trên giường hay ở trên chiến trường đẫm máu, mà đó là cuộc chiến trong Hậu Cung nơi mọi thứ có thể xảy ra.

Hôm nay trong Hậu Cung diễn ra một buổi dạy đàn. Theo truyền thống từ bao đời, một Mỹ Nhân hoàn hảo thì phải thông thạo Cầm, kỳ, Thi, Họa.

Cầm là đánh đàn, Kỳ là chơi cờ, Thi là làm thơ, Họa là vẽ tranh.

Thông tạo bốn thứ trên cộng thêm nhan sắc xinh đẹp, người ta gọi là tài sắc vẹn toàn.

Có nhiều tiểu thư khuê các từ nhỏ đã được dạy dỗ kĩ càng về những thứ này, nhưng không phải ai cũng xuất thân từ con nhà quyền quý.

Lúc này tại một tòa điện lấp lánh giữa chốn hậu cung, tòa điện chỉ có mái không có vách, cũng chẳng có cột chống mà hoàn toàn lơ lửng.

Bên dưới là rất nhiều Mỹ Nhân đang ngồi ngay ngắn đều nhau thành những hàng dọc, mà ngồi đối diện với họ là một người phụ nữ xinh đẹp mặn mà, thân mặc y phục đỏ rực rỡ bốc lửa, vóc dáng đẹp như tạc tượng, bộ ngực lớn không thể bị che đi bởi lớp y phục hở hang mỏng manh.

Nàng là Long Hồng Nương, là một người có địa vị ở Đông Hải, tài năng đánh đàn của nàng cả Đông Hải không ai dám so bì. Cộng thêm nhan sắc xinh đẹp không kém bất kì mỹ nhân nào nên lại càng có nhiều người theo đuổi.

Bất quá nàng có hơi chút khác người, nam nhân trong mắt nàng đều vô vị. Trái lại nàng rất hứng thú với những nữ nhân biết đánh đàn.

Hồng Nương ngồi kép hai chân, một chiếc đàn tranh lơ lửng trên đùi nàng như sợ nếu chạm vào sẽ làm trầy xước lớp da trắng trẻo ấy.

Những ngón tay thon thả khẽ lướt trên dây dàn tạo ra những âm thanh trầm bổng, không phải là người biết thưởng thức âm nhạc thì sẽ không thể cảm nhận được hết tinh hoa của nó.

Trong vô số Mỹ Nhân có mặt ở đây, Thiên ngồi ở vị trí gần cuối cùng. Hắn vẫn đang trong dạng Bạch Tố Tố nên chẳng ai phát hiện hắn là nam nhân.

Ở giữa một nơi đầy gái đẹp như này cũng khiến Thiên có chút động tâm, có điều chỉ là một chút mà thôi.

Là một người có kiến thức về âm nhạc nên Thiên nghe tiếng đàn của Long Hồng Nương vang lên có vẻ rất buồn.

Tiếng đàn thay tiếng lòng nàng cất lên, đó cũng là khúc nhạc mà Hồng Nương muốn mọi người phải học trong ngày hôm nay.

" Khi chúng ta đặt tâm trạng vào tiếng đàn, sẽ cảm nhận được cái hay của nó." Hồng Nương cất giọng sau khi khúc nhạc kết thúc, giọng nói của nàng nghe vừa quyến rũ vừa có chút buồn. Có lẽ trong lòng nàng rất nhiều tâm sự.

Sau đó thì từng người một tự đánh đàn để Hồng Nương đánh giá, vừa đánh giá nàng vừa chỉ ra những chỗ sai sót.

Ngồi lâu như vậy khiến Thiên phát chán, vậy mà ngoài hắn ra ai cũng tỏ ra rất thích thú buổi học này. Nếu không phải đang đóng giả người khác thì Thiên còn lâu mới chịu ngồi như vậy.

Vì ngồi gần cuối cùng nên Thiên nghĩ còn lâu mới đến lượt mình, hắn liền chợp mắt một chút.

Bỗng nhiên một tiếng đàn vang lên, âm thanh nghe vô cùng sắc bén. Âm thanh lan đến đâu mọi người đều rùng mình đến đó.

Thiên chỉ vừa chợp mắt vội vàng mở mắt ra, đúng lúc luồng âm thanh ấy đến trước mặt hắn. Luồng âm thanh này không tạo ra công kích vật lý nhưng có ảnh hưởng đến tâm trí, làm cho người ta giật mình.

Có thể nói nó có thể đánh thức những kẻ lơ đãng và ngủ trong giờ học.

Khi Thiên mở mắt cũng là lúc luồng âm thanh tiêu thất, sau đó là bóng dáng Long Hồng Nương bước đi chậm rãi về phía hắn. Hiển nhiên luồng âm thanh kia là do nàng tạo ra, nàng đã phát hiện hắn có ý định ngủ trong buổi học của nàng.

Chỉ là chợp mắt một chút thôi mà cũng bị phát hiện trong khi ở đây có rất nhiều người, Thiên cũng phải đề phòng trước người dạy đàn này.

Biết mình sẽ bị để ý, Thiên cũng đã chuẩn bị tốt để ứng phó.

Hồng Nương tiến tới đứng trước mặt Thiên, dáng người quyến rũ phơi bày ra rồi cất giọng đầy ma mị quyến rũ : " Ngươi tên gì?"

Thiên đáp : " Ta tên Bạch Tố Tố!"

Hồng Nương nhìn gương mặt của Bạch Tố Tố cũng không phải là xinh đẹp nổi bật trong số Mỹ Nhân ngồi đây, nhưng cái khí chất của nàng ta tỏa ra khiến Hồng Nương ấn tượng.

" Bạch Tố Tố, ngươi dám ngủ trong buổi học của ta chắc là ngươi thuộc hết rồi nhỉ? Đàn thử cho ta nghe một khúc xem nào!" Hồng Nương khẽ nhíu cặp lông mày lá liễu, ánh mắt đánh giá nhìn Thiên rồi nhè nhẹ nói.