Toàn Chức Pháp Sư

Chương 182: Truy tung nữ yêu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dịch: Hoangforever

” Xem ra việc trải qua chiến đấu rất là quan trọng. Mình lúc trước dùng nhiều thời gian như vậy để tu luyện mà cũng không thể giúp cho Ám ảnh hệ Tinh trần chạm tới cánh cửa đột phá được. Thế nhưng sau khi mình chiến đấu với hai con yêu quái kia một phen thì nó liền chạm ngay tới cánh cửa Tinh Vân!!”

Mạc Phàm lẩm bẩm nói.

Cho dù hắn vùi đầu vào khổ tu thì cũng không có hữu hiệu bằng việc đứng trước nguy cơ sống chết. Mạc Phàm cảm thấy hắn có lẽ nên đi chiến đấu nhiều hơn.

Mạc Phàm đã trở về phòng ký túc xá của mình. Thì thấy hai người bạn cùng phòng của mình đang còn ở nhà. Quả thật khiến cho hắn rất là bất ngờ.

Bình thường giờ này  Triệu Mãn Duyên chắc chắn đã đi hẹn họ với mấy em gái. Cho dù đêm dài đằng đẵng, thì hắn cũng không có nhờ vả người khác quan tâm hộ mấy em này hộ hắn.

Còn Trương Bình Cốc giờ này phải lêu lổng ở đâu rồi mới phải. Từ trước tới giờ hắn luôn như vậy. Hắn thấy ở trong phòng nhàm chán nên toàn chạy sang phòng ký túc xá khác hóng chuyện.

” Mạc Phàm, người mà không còn xuất hiện nữa. Có lẽ chúng ta sẽ đi báo cảnh sát.”

Trương Bình Cốc thấy Mạc Phàm trở về liền thở phào ra nhẹ nhõm.

” Mày báo cái gì cảnh??? Tao đang bế quan tu luyện.”

Mạc Phàm khó hiểu nói.

” Chuyện là như thế này….”

Hiển nhiên Trương Bình Cốc lại bắt đầu làm cái loa phát thanh kể lại những chuyện mà hắn nghe được.

” Được rồi! Đừng làm hắn bàng hoàng nữa. Mày đi tu luyện của mày đi.”

Triệu Mãn Duyên liền lên tiếng.

Trương Bình Cốc ngượng ngùng cười 1 tiếng, rồi ngậm miệng lại.

Mạc Phàm cũng không hiểu hai người này đang làm cái gì. Hắn định lên giường đánh 1 giấc, đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên.

” Phạm Mặc!”

Một giọng nói đáng yêu từ trong điện thoại liền truyền ra.

” Tiểu nha đầu, có chuyện gì sao??”

Mạc Phàm hỏi.

“Ta có lấy được chút máu của con nữ yêu lột da về nghiên cứu và đã làm ra một cái thiết bị truy tìm theo nhận dạng.”

Linh Linh liền nói với Mạc Phàm.

” Ặc! Cái đồ vật này mà người cũng làm ra được sao??”

Mạc Phàm không ngờ tiểu nha đầu này lại đa tài đa nghệ tới như vậy.

” Hiện giờ người đang ở đâu để ta tới tìm người. Nam nhân lột da kia sau khi tỉnh lại nói rằng nếu như chúng ta có thể cứu nàng thoát khỏi hình dạng kia. Thì hắn sẽ trả cho chúng ta 100 vạn. Không ngờ hắn lại đưa tiền trước cho chúng ta.”

Linh Linh nói.

” 100 vạn???”

Mạc Phàm nghe mà ngây dại.

Người chồng này ra tay cũng hào phóng quá đi… Nhưng mà, nếu như hắn suy nghĩ kỹ thì lúc này có quan hệ tới tính mạng cả nhà bọn họ. Cho nên cho dù có tốn nhiều tiền đi chăng nữa. Bọn họ cũng đồng ý. Tính mạng không còn, thì tiền cũng làm gì có còn.

” Người đang ở trong trường học à?? Ta cũng ở gần nơi đó. Ta sẽ tới tìm người ngay.”

Linh Linh nói.

“Được…”

……………………

Một lúc sau, Linh Linh đã ở trong phòng ký túc xá của Mạc Phàm. Dường như Minh Châu học phủ này đối với Linh Linh mà nói rất là quen thuộc.

Mạc Phàm dẫn tiểu nha đầu tới một quán trà sữa gần bên cạnh phòng. Sau đó hắn mua cho nàng một ly trà sữa vị ô mai.

” A! Quên mất! Chắc gì người đã thích uống loại này.”

Đột nhiên Mạc Phàm ý thức được chuyện tâm trí Linh Linh vượt xa người thường cho nên hắn vừa đưa ly trà sữa gần tới chỗ Linh Linh liền cầm trở lại.

” Ai nói!!”

Linh Linh nhanh chóng cướp ly trà sữa lại. Rồi bỏ ống hút vào miệng. Nàng vừa hút trà sữa vừa lẩm bẩm, càu nhàu nói. Nhìn cái miệng của nàng lúc này nhìn cực kỳ đáng yêu.

Có lẽ nàng cũng ý thức được mình uống trà sữa như thế này không được thục nữ cho lắm nên nàng liền lái câu chuyện sang hướng khác.

” Sao ta cảm giác thấy hôm nay trường học có vẻ vắng vắng!”

” Vừa học xong. Cho nên mọi người ai muốn về nhà thì về. Ai thích đi chơi thì đi. Chuyện này các thầy cũng đâu có quản lý được bọn họ.”

Mạc Phàm nói.

” Xí! À! Còn về thứ kia. Đây là thứ ta làm. Người xem đi.”

Linh Linh liền đem chiếc laptop của mình ra, đặt ở trước mặt Mạc Phàm.

” Đây là cái gì??”

Mạc Phàm nhìn vào trong màn hình laptop thì thấy một bản đồ điện tử liền nghi hoặc hỏi.

” Bản đồ điện tử Ma Đô Thành thị đấy. Mà nó cũng không phải là một bản đồ điện tử bình thường đâu. Ta chỉ cần nhập dữ liệu máu của con nữ yêu kia vào trong này. Thì cái bản đồ này sẽ lập tức hiển thị vị trí của con nữ yêu lột da kia. Cho dù nàng có trốn trong quảng trường đông đúc người, hay là nhảy xuống đường cống như mê cung dưới Ma Đô kia, thì nó đều có thể ngay lập tức bắt được vị trí của nàng!”

Trên khuôn mặt Linh Linh liền hiện ra sự đắc ý. Tiểu nha đầu lúc này không khác gì đứa bé có quần áo mới đem đi khoe vậy.

” Người lợi hại thật! Đồ vật công nghệ cao như vậy mà cũng làm ra được.”

Từ trong nội tâm Mạc Phàm liền khen ngợi.

” Đương nhiên! Ta là thợ săn đại sư cơ mà! Mặc dù phương diện chiến đấu ta không am hiểu nhiều. Nhưng nếu nói về những thứ này thì không có ai dám vượt mặt ta.”

Linh Linh cười tươi như hoa nói.

” Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu tìm kiếm nó chứ?? 100 vạn đấy! Cả cuộc đời ta cũng chưa bao giờ thấy nhiệm vụ nào nhiều tiền tới như vậy.”

Mạc Phàm có chút hưng phấn nói.

Tiền tiền tiền! Quả thật lúc này Mạc Phàm rất là thiếu tiền. Mặc dù ủy thác lần này khó khăn rất lớn, nhưng vì 100 vạn này….

Linh Linh gật đầu. Từ trên tay nàng liền xuất hiện một cái USB. Sau đó nàng cắm nó vào trong máy tính.

Rất nhanh cái bản đồ khô khan kia liền có phản ứng. Nhìn qua không khác gì nó bị USB kích hoạt vậy.

Mạc Phàm nhìn chằm chằm vào bản đồ điện tử, hắn đang chờ Linh Linh nói vị trí chấm đỏ xuất hiện.

Chấm đỏ xuất hiện ở vị trí nào trên bản đồ, đương nhiên là chỗ vị trí nữ yêu lột da kia đang ẩn núp rồi.

Trong lúc hắn ngồi chờ chấm đỏ xuất hiện, Mạc Phàm tò mò hỏi:

” Rốt cuộc bọn nó là yêu quái gì vậy? Tại sao lúc thì bọn nó là người, lúc thì bọn nó là yêu?”

” Nói đúng ra thì bọn nó có lẽ là người. Ta nghĩ bọn nó bị yêu ma ký sinh đặc biệt nào đó ký sinh trên người rồi.  Ban ngày bọn họ không khác gì người bình thường. Nhưng tới ban đêm, những con ký sinh yêu ma trong cơ thể bọn họ cần hấp thu chất dinh dưỡng. Cho nên bọn nó chiếm đoạt cơ thể bọn họ, làm mất lý trí bọn họ rồi bắt đầu tìm kiếm con mồi xung quanh để hành hung lấy chất dinh dưỡng cần thiết cho bọn nó.”

Linh Linh nói.

” Chẳng trách lúc trước ta một quyền đem nam yêu kia đánh chết thì nam yêu kia lại lột da biến thành người bình thường. Có phải thời điểm bọn họ biến thành yêu chúng ta đem con quái vật này giết chết thì bọn họ sẽ khôi phục lại bình thường đúng không?”

Mạc Phàm dò hỏi.

” Uk! Đúng là như vậy. Ta đã cho một đội săn yêu theo dõi người đàn ông kia, từ lúc ở bệnh viện cho tới bây giờ cũng chưa thấy hắn đi hành hung ai….Giống như kiểu người nói vậy. Chúng ta thử nhìn một chút xem con nữ yêu kia trốn ở đâu rồi??”

Linh Linh nói.

Mạc Phàm cũng cúi đầu nhìn chấm đỏ trên bản đồ.

” Chấm đỏ?”

” Ở vị trí chúng ta ….có một chấm đỏ. A! Chuyện này nghĩa là sao??”

Trên khuôn mặt Linh Linh liền hiện ra sự kinh ngạc khi nhìn vào bản đồ điện tử.

Mạc Phàm nhìn cũng sửng sốt một chút. Hắn cũng mơ hồ như tiểu nha đầu kia.

Trên bản đồ điện tử xuất hiện rất nhiều chấm đỏ. Mà vị trí chấm đỏ này cũng cách bọn họ không quá xa.

” Linh Linh, có phải cái đồ chơi này của người có vấn đề không? Không phải người bảo chúng ta lần theo dấu vết nữ yêu lột da kia sao?? Tại sao trên bản đồ lại xuất hiện nhiều chấm đỏ tới như vậy? Người đừng có bảo với ta rằng con nữ yêu lột da này có bản lĩnh phân thân à nha.”

Mạc Phàm cười khúc khích nói.

Linh Linh càng nhìn càng không giải thích được. Trong nháy mắt nàng cũng cảm thấy thứ đồ chơi mình làm ra có vấn đề. Chứ không trên bản đồ lúc này tại sao lại có nhiều chấm đỏ xuất hiện tới như vậy.

” Không thể nào có chuyện đó được! Cái thứ ta làm ra này không thể bị lỗi được.”

” Thế rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?? Người nhìn những điểm đỏ này mà xem, các chấm đỏ càng lúc càng xuất hiện nhiều thêm…”

Mạc Phàm vừa nhìn vừa nói. Trong phút chốc hắn như ý thức được chuyện gì xảy ra. Đột nhiên mồ hôi lạnh chảy ra dòng dòng!!!

Nếu như thứ đồ chơi này không bị hư??

Chuyện này không phải là…

” Linh Linh! Người nhanh nói cho ta biết. Những yêu quái ký sinh này nó giống như bệnh truyền nhiễm đúng không?”

Mạc Phàm cũng không dám nói giỡn nữa. Liền nghiêm túc hỏi!