Tối Cường Hệ Thống

Chương 1041: Rớt xuống



Người dịch: Tài

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- Ngươi đang muốn chết!

Tề Thiên lão tổ không thể nhịn được nữa gầm lên một tiếng kinh thiên, toàn bộ thiên địa cũng bị chấn động vì tiếng gầm này, Tề Thiên lão tổ hắn, đường đường một cường giả Tiên Vương nhưng giờ này lại bị một tiểu bối khiêu khích, thử hỏi sao có thể nhịn.

Bị Hàn Quân Thiên tính kế một lần hắn đã rất giận rồi nhưng hắn vẫn coi như không, vậy mà hôm nay một tiểu oa oa cũng dám hô to hét lớn trước mặt hắn thậm chí nói năng lỗ mãng, nếu hắn không cố gắng dạy dỗ đối phương một trận, e rằng tên kia còn không biết trời cao đất rộng là gì.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, không để Tề Thiên lão tổ để trong lòng chút nào, Tề Thiên lão tổ xác thực rất khủng bố nếu như dựa vào bản lãnh thật sự thì hắn sẽ bị đối phương giết chết trong nháy mắt.

Nhưng tình huống bây giờ lại không như vậy, bởi vì hắn cũng có nội tình rất sâu.

- Ta muốn chết hay không cũng không phải ngươi nói, Tề Thiên lão tạp mao ngươi hôm nay phải nằm lại đây rồi.

Lâm Phàm bình tĩnh đáp lời, sau đó vung tay một cái, chắp tay sau lưng yên lặng lấy xà phòng Lâm thị nắm trong tay.

Khuôn mặt Tề Thiên lão tổ anh tuấn sớm đã bị Lâm Phàm cùng Hàn Quân Thiên làm tức giận đến tím tái, con mắt thứ ba của hắn toả ra bích quang ngày càng đậm, tia sáng kia khóa thân thể Lâm Phàm lại.

Hiện trường lúc này hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang mong đợi bởi vì bọn họ không biết tình huống sẽ ra làm sao, Tề Thiên lão tổ tất nhiên muốn giết tên tiểu bối trước mắt rồi nhưng Thái Thượng lão tổ Thiên Địa Tông cũng sẽ xuất thủ cứu viện, không ai chắc sẽ có chuyện gì diễn ra tiếp theo cả.

Vừa rồi Tề Thiên lão tổ cũng có nói nếu như Thái Thượng lão tổ Thiên Địa Tông xuất thủ thì cho dù Côn Lôn Thần phải đối mặt nguy cơ diệt tông cũng quyết chiến đến cùng với Thiên Địa Tông, nhưng tình huống như thế sẽ không xảy ra đâu, nếu hai tông mà liều một trận thì chỉ có một kết quả duy nhất, lưỡng bại câu thương bốn từ để hình dung, nếu chuyền này xảy ra, những tông môn khác đương nhiên sẽ nắm lấy cơ hội này hung hăng đạp hai ông lớn này xuống, chuyện này rất có khả năng a.

Thiên Địa Tông.

Nội tâm Thanh Dương Tử đột nhiên nhảy lên nhìn hình ảnh trước mắt, hắn hận không thể đến hiện trường lôi cái tên tiểu tử này đi, tình huống bây giờ thật sự quá nguy hiểm, hắn vậy mà vẫn làm càn trước mặt Tề Thiên lão tổ, đây không phải muốn chết thì là gì?

- Lâm sư huynh cũng quá bá đạo rồi, quá lợi hại đi.

Thanh Dương Tử nghe co ngươi nói như thế, nhất thời gào lên.

- Lợi hại cái rắm ấy, tên này đang muốn chết thì có, Tề Thiên lão tổ là nhân vật cỡ nào, đó là cường giả Tiên Vương cảnh nha, hắn lấy cái gì để đối đầu với Tề Thiên lão tổ đây? Ai!! thực sự không khiến người ta bớt lo được mà.

Tên đệ tử kia yên lặng cúi đầu, Thanh Dương Tử trưởng lão nói không sai nhưng hắn vẫn cảm giác Lâm sư huynh rất bá đạo.

...

Lúc này, Lâm Phàm phong khinh vân đạm đứng yên một chỗ, ống tay áo nhẹ vung giống như không để Tề Thiên lão tổ để trong mắt, hắn ngoắc ngoắc ngón tay.

- Đến đây đi, ngươi nên tỏa ra hào quan rực rỡ nhất của mình vào thời khắc cuối cùng này, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa.

Cả thiên địa dường như chết đứng.

Tất cả mọi người đều nín thở, hình ảnh trước mắt thật quá bá rồi, ôn con này quả thực vô pháp vô thiên mà.

Nếu như là đệ tử tông môn bọn họ thì họ đã sớm dìm chết hắn rồi, họa tinh to đùng như cái thùng thế này ai chịu nổi.

Hơn nữa, người trước mắt chính là Tề Thiên lão tổ nha, ngươi cho rằng ngươi là ai?.

Tề Thiên lão tổ hít sâu một hơi, hắn cảm giác mấy nghìn năm nay mình sống uổng rồi, thật sự sống quá uổng, uy nghiêm hiển hách được người người kính nể nhưng hôm nay không còn sót gì, lại bị một tiểu bối càn rỡ, nếu như không giết hắn, sao này chắc đội quần ra đường mất.

Không thể lưu, tuyệt không thể lưu thằng nhóc kia.

Ầm!

Lão bước ra một bước, pháp lực dâng trào một vòng lại một vòng như những gợn sóng, sau đó khuếch tán ra ngoài, nhìn qua rất phi phàm.

-Tiểu tử, giờ chết của ngươi đã đến, hôm nay không ai có thể cứu được ngươi.

Tề Thiên lão tổ hừ lạnh, sau đó tung ra một chưởng ẩn chứa tiên thuật vô thượng, khí tức một chưởng này cực kỳ phi phàm, sức mạnh kinh thiên động địa, chấn nhiếp vạn cổ.

- Chấn Toái Đại Thủ Ấn, tiên thuật vừa rồi đã trợ giúp Hàn Quân Thiên tấn thăng Tiên Vương cảnh, hiện tại Tề Thiên lão tổ lại muốn dùng chiêu này để trấn áp tên kia.

- Không biết những Thái Thượng lão tổ Thiên Địa Tông có động thủ hay không nữa, những ta nghĩ hẳn không đâu.

- Hàn Quân Thiên giờ đã là cường giả Tiên Vương cảnh rồi, có lẽ hắn sẽ tự mình ra tay.

- Không thể nào, vừa rồi Hàn Quân Thiên bị thương nặng, mặc dù đã là cường giả Tiên Vương nhưng tuyệt đối sẽ không xuất thủ, coi như hắn ra tay cũng không đỡ nổi một chưởng này đâu.

Mọi người thảo luận chuyện này sôi nổi, theo bọn họ thấy, Thiên Địa Tông đã chiếm quá nhiều tiện nghi rồi, không cần làm càn như vậy đâu.

Nhưng có ai ngờ Lâm Phàm chẳng những không thối lui mà càng thêm càn rỡ, khiêu khích Tề Thiên lão tổ.

Bọn họ không biết tiểu tử này rốt cuộc có nội tình thế nào lại dám làm ra hành vi như vậy.

Tâm thần Hàn Quân Thiên hơi kinh hãi khi thấy cảnh này, hắn tự nhiên không thể để tiểu tử kia chết ở chỗ này, hắn đành chuyển ánh mắt nhìn về phía hư không vô tận, hi vọng Thái Thượng lão tổ có thể ra tay giúp đỡ.

- Tông chủ, Thái Thượng lão tổ, các ngươi đừng có ra tay đấy nhé, tên Tề Thiên lão tạp mao này vẫn chưa thể làm gì ta được đâu.

Tâm tình Lâm Phàm hiện giờ vô cùng kích động vì hắn đang chờ đợi, đợi chứng kiến thời khắc kỳ tích xuất hiện, hắn không cho phép bất kì người nào quấy nhiễu hắn sáng tạo kỳ tích.

- Ngươi…

Hàn Quân Thiên cuống lên.

Hắn không biết tiểu tử này đến cùng muốn thế nào, ngươi làm cái quái gì? Đừng ngại mình sống lâu chứ?

Uy lực một chưởng này kinh thiên như thế, ngươi có cái c*c gì mà chống đỡ, chẳng lẽ dựa vào mấy thanh Tiên khí gì đó?

Những cường giả Tiên Vương chân chính chả thèm để những Tiên khí này vào mắt đâu.

- Tiểu bối, chết đi cho ta!

Tề Thiên lão tổ nổi giận gầm lên, uy nghiêm vô thượng từ trên hư không giáng xuống, một chưởng kia to lớn như một thế giới, ẩn chứa sức mạnh cuồn cuộn vô song, khiến người khác nhìn thấy cũng phải run sợ.

Lâm Phàm đứng nơi đó chỉ cười nhạt, vì hắn không thèm để vào mắt cái loại phô trương thanh thế này.

Lâm Phàm vẫn bày ra tư thế dị thường trâu bò những chỉ khiến vô số người lắc đầu, họ đồng thời có cảm giác hận không thể lao lên thông chết thằng trẻ trâu này.

Có lẽ chỉ một giây nữa thôi, tiểu tử này sẽ biến thành thịt vụn, giờ hắn đã không có bất kỳ hy vọng nào nữa rồi.

Tề Thiên lão tổ tuy chịu bị thiệt thòi nhưng hắn không phải kẻ yếu.

Trong chớp mắt sau đó, Lâm Phàm mới chậm rãi hành động, hắn lấy ra một vật bình thản nói.

- Ta có một cục xà phòng muốn đưa cho ngươi.

Lâm Phàm cười nói, rồi ném cục xà phòng ném ra ngoài, bánh xà phòng kia tản ra tia sáng chói mắt giữa không trung.

Tề Thiên lão tổ nhìn thấy vật đang bay tới có hơi nghi hoặc, chẳng biết vì sao hắn lại đưa tay ra bắt nó.

Thơm!

Thơm quá, thơm nức mũi luôn, màu sắc lại còn trắng như tuyết, quả thật rất đẹp mà.

Tề Thiên hiếu kỳ đánh giá cục bông trong tay, không biết đây là thứ đồ chơi gì.

Xì xì!

Nhưng lúc này, bánh xà phòng lại rớt xuống dưới chân hắn.

- Ặc!

Tề Thiên lão tổ nhìn cực xà bông đang phiêu phù dưới chân, nội tâm đột nhiên khẽ run, lúc này, một loại cảm giác rất kỳ diệu tràn ngập trong đầu hắn.