Tối Cường Hệ Thống

Chương 1050: Bị bệnh



Người dịch: Tài

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

Lâm Phàm không có chút đau lòng ném những hạ phẩm tiên đan này ra ngoài, bọn chúng không đủ để hắn nhét kẽ răng, còn không có chút mùi vị, để lại bên người thật có cảm giác rất khó chịu.

Hiện tại trước mặt hắn đều là trung phẩm tiên đan thượng phẩm tiên đan và tuyệt phẩm tiên đan, hơn nữa số lượng không phải là ít.

Hắn thậm chí còn có ý muốn vứt hết những trung phẩm tiên đan, thế nhưng sau khi suy đi tính lại, bọn chúng còn có chút tác dụng, ném đi cũng rất đáng tiếc, đành giữ lại phòng khi cần dùng.

Thiên Địa Tông.

Lúc này trên một con đường nhỏ Thiên Địa Tông, một đệ tử đang đi, hiện tại hắn muốn dùng điểm cống hiến để đi đổi một ít đan dược, tuy hắn vào tông môn hơi muộn nhưng hắn dựa vào bản lãnh bản thân tích lũy được kha khá điểm cống hiến, điều này khiến hắn rất hưng phấn, cảm giác mình cũng có chút thành tựu.

Lạch cạch!

Bỗng nhiên bị thứ gì đó đập trúng đầu, tên đệ tử này quát lớn:

- Ai, ai đánh lén ta?

Hắn nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra nhóm sư huynh đệ nào gần đó trêu chọc mình cả, rốt cuộc thứ gì đập phải mình nhỉ?

Tên đệ tử này tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên thấy trên mặt đất có một thứ gì đó tròn tròn ngăm đen giống như đan dược.

- Ồ đây là vật gì mà kỳ quái vậy?

Hắn nhặt đồ chơi kia lên, sau đó cẩn thận nhìn một chút, chóp mũi khẽ ngửi, một luồng đan hương nồng nặc tiến vào trong mũi làm pháp lực trong cơ thể hắn nhất thời sôi trào lên một cách dị thường.

- Đây rốt cuộc là cái gì?

Tên đệ tử này kinh hãi giống như nhìn thấy quỷ.

Nhưng khi nhìn thấy bề ngoài viên đan dược này có một tia tiên đạo pháp tắc, hắn nhất thời kinh hãi, cả người bắt đầu run rẩy.

- Chuyện này. . . Tiên đan.

Hắn mặc dù chưa từng ăn qua tiên đan nhưng hắn đã từng nhìn thấy tiên đan, thứ quan trọng nhất của tiên đan chính là tiên đạo pháp tắc. Đan dược mà có một tia tiên đạo pháp tắc chính là Hạ phẩm tiên đan, trong tay hắn lúc này là một viên Hạ phẩm tiên đan hàng thật giá thật.

- Chẳng lẽ vận may của ta đến rồi? Đây dĩ nhiên là một viên tiên đan, phát tài rồi ha ha….

Hưng phấn trong lòng hắn bay cao, hắn bất chợt ngẩng đầu lên nhìn trời, tình cảnh lúc này khiến hắn hoảng sợ.

- Mưa … mưa tiên đan.

Một loạt những tiếng hét kinh thiên động địa vang lên.

Các đệ tử xung quanh đều ngẩng đầu nhìn trời cao, thấy từng viên đan dược màu đen rơi xuống như những hạt mưa che kín bầu trời.

Mùi đan hương nồng nặc tràn ngập trong không khí xông vào mũi khiến mọi người sợ hãi trợn mắt ngoác mồm, không dám tin vào mắt mình.

Động tĩnh lúc này khiến toàn bộ tông môn lập tức chú ý.

- Cái gì? Hàng vạn tiên đan sao? Sao có thể có chuyện đó.

Vô số người chạy tới hiện trường ngẩng đầu nhìn, tất cả đều ngây người sợ hãi.

Tiên đan có linh nên chúng có dù trôi nổi trong không trung bay tới bay lui cũng không phá hủy bình phong Thiên Địa Tông được.

- Tiên đan là từ hướng đó tới.

Một đệ tử chỉ vào ngọn núi phương xa nói.

- Đó là ngọn núi của Lâm sư huynh.

- Chẳng lẽ Lâm sư huynh ban thưởng cho chúng ta?

- Lâm sư huynh vạn tuế, Lâm sư huynh vạn tuế.

Thời khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy hưng phấn.

Trong tông môn, mấy vị phó tông chủ và các vị trưởng lão trợn tròn mắt nhìn một màn trước mắt, số lượng cũng quá kinh khủng đi.

Tất cả đều là Hạ phẩm tiên đan, những tiên đan này có tác dụng rất lớn đối với các đệ tử nhưng nếu như chúng cứ nuốt như thế cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Điều khiến cho bọn họ khó hiểu chính là tại sao Lâm Phàm ném ra nhiều hạ phẩm tiên đan như vậy chứ, chẳng lẽ hắn không biết tầm quan trọng của hạ phẩm tiên đan sao?

Khi Canh Dương Thiên biết tình huống lúc này cũng bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng không thể nhìn thấu tên đệ tử này của mình nữa, hắn cũng không hỏi Lâm Phàm đến cùng có tao ngộ gì bởi vì đây là bí mật của hắn, tuy là Thái Thượng lão tổ cũng không mở miệng hỏi.

Những tên đệ tử giống như Lâm Phàm chính là tương lai của tông môn. Lúc này, Lâm Phàm đang bên trong ngọn núi của mình há miệng hút một đám lớn đan dược, sau đó cũng không cần nhai mà nuốt thẳng vào bụng luôn.

Những đan linh xung quanh cảm thấy sợ hãi van xin.

- Đừng…đừng ăn chúng ta.

- Xin ngươi tha cho chúng ta đí, chúng ta là đan linh nhưng chúng ta cũng có thần trí của mình, chúng ta cũng có sinh mệnh.

- Đáng ghét, ngươi lại dám ăn chúng ta, chúng ta liều mạng với ngươi.

. . . .

Đan linh kiên quyết chống lại nhưng đám tiểu tử này Lâm Phàm không để trong mắt.

Mỗi một lần hắn há miệng là một đám lớn đan dược lại chui vào bụng, năng lượng bên trong khẳng định là kinh khủng.

- Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường 200 ngàn.

- Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường 5 vạn.

- Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường 300 ngàn.

. . . .

- Ta ăn, ta ăn, dù bội thực chết ta cũng phải ăn.

Lâm Phàm nhanh tay nhanh mắt tóm một đám đan dược rồi bỏ vào miệng, nhắm mắt mà nuốt.

Lần này hắn sắp điên cuồng rồi, hắn không ăn hết những đan dược này, hắn thề không làm người.

Muốn nôn mửa nhưng vẫn nhịn muốn nuốt chúng trở lại.

- Hô. . . .

Một ngày lại trôi qua.

Trong mật thất, chỉ có một âm thanh Lâm Phàm dùng đan dược vang lên.

Hai ngày trôi qua.

Ba ngày trôi qua.

. . . .

Mười ngày sau.

- Không được, thật sự không chịu nổi nữa, ta sắp bị dị ứng đan dược rồi.

Lâm Phàm đầu đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ chót giống như nín nhịn gì đó quá lâu, hắn thật sự không chịu nổi nữa, nếu như tiếp tục như vậy chỉ sợ hắn sẽ trở thành người đầu tiên trong thiên hạ chết vì ăn quá nhiều đan dược mất.

Nhưng lời đã nói ra, coi như ngã xuống cũng phải hoàn thành, không tiêu diệt hết số đan dược này, hắn thề không làm người.

Nhìn đống đan dược trước mắt, Lâm Phàm chỉ cắn răng ráng nhịn, phải làm thịt hết chỗ đan dược này.

Kinh nghiệm tăng lên một đoạn lớn khiến hắn rất vui.

Từ Tiên Tôn đến Tiên Vương cần kinh nghiệm khủng bố đến đáng sợ, chỉ dựa vào những đan dược này thì rất khó tăng lên, nhưng hắn cũng hết cách, đám đan dược có thể cấp cho hắn một lượng kinh nghiệm rất lớn, hắn chỉ có thể chịu đựng gian khổ, mạnh mẽ ăn hết chúng.

Ngày hôm sau!

Tiếng nôn mửa vang lên không dứt!

Lâm Phàm đứng lên, thân thể hắn loạng choạng giống như bị trọng thương, tay chân vô lực, mồm miệng tê dại, một chút cảm giác cũng không có.

Vừa rồi hắn suýt phun ra miệng nhưng cuối cũng vẫn nhịn được.

Bây giờ trước mặt hắn một viên đan dược cũng không còn.

Trên mặt hắn bất chợt lộ ra nụ cười điên cuồng.

- Ha ha. . . .

Một tiếng cười lớn làm tan biến những thống khổ Lâm Phàm phải chịu thời gian này.

- Ta cuối cùng thành công rồi, Lâm Phàm ta là ai chứ, cắn nuốt mấy viên đan dược cỏn con này sao làm khó được ta.

Lâm Phàm tự nhủ.

- Đừng ăn ta, ta không muốn bị ăn.

Lúc này, một thanh âm truyền vào tai Lâm Phàm.

- Hả?

Lâm Phàm nhướng mày sau đó nhìn về chân tường, trong góc, một viên đan dược đang trốn trong đó, đan linh bên trong đan không ngừng run rẩy, trong mắt nó sợ hãi vô cùng, nó nhìn Lâm Phàm như nhìn ác quỷ.

- Ngươi. . .

Nội tâm Lâm Phàm đột nhiên run lên nhìn viên thuốc.

- Không muốn, đừng ăn ta.

Đan linh van lên tiếng cầu xin.

Lâm Phàm nhìn thấy viên thuốc, một tay che miệng một tay vịn tường, hắn không nhịn được, trong bụng giống như có thứ gì đó sắp phun ra.

Lâm Phàm vung tay áo, mở cửa mật thất ra.

- Cút, cút nhanh lên, đừng để ta nhìn thấy ngươi. . . .

Viên đan dược thấy cảnh này, không khỏi có chút do dự nhưng sau đó nó vẫn bay vọt ra ngoài, vừa bay vừa ngẫm.

- Đáng sợ, thật sự quá dọa người.

- Tên ma quỷ này thật khủng khiếp, nhiều bằng hữu của mình đã bị hắn nuốt hết.

- Không tốt! Ta thật sự bị bệnh dị ứng đan dược rồi.

Trong lòng Lâm Phàm ngưng lại, hắn cảm giác như mình bị bệnh thật rồi.