Tối Cường Hệ Thống

Chương 1051: Ngoại lai



Người dịch: Tài

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

Một địa phương xa xôi trên Vô Tận đại lục.

Nơi đó là nơi Thiên Quân từng đi qua để truy tìm đại đạo, khi Thiên Quân tiêu tan, Tiên Vương cũng chỉ biết dừng bước tại đây.

Đại dương mênh mông vô bờ một màu đen kịt, không gian xung quanh cũng chỉ toàn một màu đen vô cùng yên tĩnh, mặt biển không có bất kỳ giao động nào giống như mảnh đại dương đang hoàn toàn bất động. Bầu trời trên mặt biển cũng chỉ là những áng mây đen ngòm, cảnh vật bốn phía xung quanh làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, nơi đây giống như cửu u địa ngục, mọi thứ đều u tối và chết chóc.

Mỗi tông môn trên Vô tận đại lục đều có ghi chép về vùng biển này, nó có tên gọi Tử Vong Chi Hải, đã từng có không ít cường giả đi vào chốn này khám phá nhưng kết cục của họ đều một đi không trở lại. Từ đó về sau, Tử Vong Chi Hải trở thành hiểm địa số một của Vô Tận đại lục, theo năm tháng, nó cũng dần chìm vào quá khứ.

Lúc này, trên mặt biển mênh mông của Tử Vong Chi Hải đột nhiên xuất hiện vài đạo ánh sáng, những đạo ánh sáng này tản ra hào quang nhỏ yếu, nếu không nhìn kỹ thì sợ sẽ không phát hiện được chúng.

Ầm ầm!

Sấm vang chớp giật lôi đình ầm ầm không ngừng vang lên.

Những đạo ánh sáng kia càng lúc càng sáng hơn giống như đang di chuyển lại gần phía người nhìn, phía xa dần xuất hiện mấy vật thể to lớn, toàn thân đen kịt. Những vật thể này bị từng đạo lôi đình hắc ám quấn quanh, hình dáng của chúng khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi.

Khi chúng tới gần sẽ phát hiện, chúng là ba vật thể hình tròn có kích thước to lớn, có thể nói to lớn khủng khiếp, vật thể xuất hiện đầu tiên có hình dạng như một đầu cự thú hết sức thần bí, đầu cự thú này như một cái đầu lâu với hai mắt đỏ ngầu tản mát ra khí tức hết sức tà ác và kinh khủng. Trên Vô Tận đại lục, dường như không có bất kỳ ghi chép nào về loại cự thú kinh khủng như vậy.

Ba vật thể dừng lại cạnh bờ biển, thì ra đây là ba chiếc thuyền có hình thù kỳ quái, dường như chúng đã phải hứng chịu sự tàn phá khủng khiếp gì đó nên thân thuyền mục nát không còn nguyên vẹn, tuy thế nhưng chúng vẫn trụ vững để đi đến tận đây.

Mấy ngày sau.

Những chiếc thuyền kia rốt cuộc có sự thay đổi, vvô số bóng người lần lượt xuất hiện, họ đứng trên khoang thuyền im lặng nhìn cảnh vật trước mắt, như rơi vào trầm tư.

- Ha ha. . . .

Lúc này, một tiếng gào thét điên cuồng vang vọng, âm thanh này vô cùng khủng bố, người ta có thể nghe ra vẻ điên cuồng của chủ nhân trong thanh âm này, điên cuồng xen lẫn phấn khích.

Ngay giữa thuyền xuất hiện một thân ảnh cao lớn, người này mặc áo giáp màu đen, trong tay cầm một thanh cự kiếm, trông hắn giống như một tên Tà Thần tà ác nhất thế gian, hai mắt hắn chăm chú nhìn thiên địa nơi đây, khi hắn mở miệng, không trung xuất hiện những tiếng nổ ầm ầm không ngớt.

- Thì ra tất cả đều là thật, Thần dụ Hỗn Độn chi chủ lưu không lừa chúng ta, đây chắc là lục địa của đám thổ dân kia.

Bóng người cười điên cuồng nói.

- Chiến Thần đại nhân, sợ rằng chúng ta đã ngủ say mấy vạn năm rồi, ba chiếc chiến thuyền cũng bị hư hỏng rất nghiêm trọng.

Một tên người hầu quỳ trên mặt đất, báo cáo.

- Hả, không ngờ thời gian trôi qua lâu như vậy, mấy chiến thuyền của ta cũng hư hỏng đến như vậy rồi à. Được rồi, các ngươi bố trí không gian truyền tống trận đi, chúng ta phải chinh phục mảnh lục địa này.

Chiến Thần hầu chủ truyền lệnh.

- Vâng, thưa đại nhân.

Tên người hầu đứng dậy quan sát bốn phía, hắn cuối cùng cũng tìm được một chỗ khuất, tại đó lấy ra mấy viên tinh thạch quái dị, môi hắn khẽ động giống như đang thi triển cái gì đó, trong nháy mắt đám tinh thạch lơ lửng trên không sau đó dần hình thành một không gian truyền tống trận khổng lồ, sau đó tên người hầu ghi lại vị trí của Tử Vong Chi Hải vào đó.

- Đại nhân, đã bố trí xong.

Tên người hầu cung kính báo cáo.

- Ừm, rất tốt, nơi này là mảnh lục địa của bọn đám thổ dân, ngoại trừ Hỗn Độn chi chủ đã từng đặt chân đến thì Chiến Thần hầu chủ Tây Âu Tư ta là người thứ hai, toàn bộ tập hợp, điều tra nội tình ngàn dặm xung quanh đây cho ta.

Tây Âu Tư ra lệnh.

- Vâng.

Vô số người thần bí, toàn thân mặc áo giáp đen từ trên ba chiếc thuyền đi ra, bọn chúng hừng hực khí tản ra bốn phương tám hướng.

. . . .

Thiên Địa Tông.

Lâm Phàm từ từ mở mắt, sau thời gian dài nỗ lực không ngừng cắn nuốt đan dược, kinh nghiệm hắn đã tăng trưởng rất nhiều, khoảng cách đến Tiên Vương chắc cũng không còn quá xa.

Nhưng e rằng sau này hắn sẽ không bao giờ dùng đan dược nữa, hắn chỉ có thể chém giết cường địch để tăng kinh nghiệm lên thôi.

Hắn chiếm được không ít thần vật dùng luyện Tiên khí từ trên người bọn lão tổ Côn Lôn Thần Tông, những thần vật này nhanh chóng bị Lâm Phàm luyện chế thành Tiên khí, nhưng hắn rất thất vọng, cả quá trình chẳng luyện chế ra được Tiên khí nào đặc biệt, thực làm cho hắn quá rất thất vọng.

Nhưng thôi quên đi, không luyện chế được gì đặc biệt cũng chẳng sao, dù gì sau này vẫn còn nhiều cơ hội.

Vù vù!

Đúng lúc này, trong lòng Lâm Phàm hơi động, hắn cảm thấy dường như có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra, đây....

Lâm Phàm nhanh chóng đứng lên, lập tức xé rách hư không bay đi.

Cảm giác vừa rồi xuất hiện do Tiên khí truyền thông tin cho hắn, mà Tiên khí này là Tiên khí của hắn giao cho Lâm Hàm Ngọc.

Tiên khí sinh ra dị biến, chắc chủ nhân nó đang gặp gì đó bất chắc.

Lâm Phàm không có chút do dự, nhanh chóng đến địa điểm được Tiên khí chỉ định.

. . . .

Bách Hoa Tông.

- Bọn họ rốt cuộc là ai? Sao lại sử dụng chiêu thức quái dị như thế?

- Không biết, đây không phải pháp lực, hơn nữa tốc độ của họ quá nhanh, chắc đều là cao thủ kiếm đạo.

- Lực lượng thân thể họ bộc phát quá cường hãn, chúng ta không phải đối thủ.

- Áo giáp bọn họ mặc trên người dường như có thể phản kích thì phải, vừa rồi Hoa sư muội đánh một chưởng lên áo giáp của chúng liền bị một nguồn sức mạnh phản phệ làm bàn tay muội ấy nát bấy.

. . . .

Các nữ đệ tử Bách Hoa Tông lộ vẻ hoảng sợ nhìn những quái vật trước mắt.

Mà lúc này, tông chủ Bách Hoa Tông cũng đang giao chiến kịch liệt với một thân ảnh khổng lồ khác.

- Rất tốt, rất tốt, tư thái rất tốt, ngươi có thể trở thành nô bộc của Tây Âu Tư ta rồi đó.

Tây Âu Tư nở nụ cười khinh miệt, cự kiếm trong tay hắn đột nhiên chuyển hướng, chém về phía tông chủ Bách Hoa Tông.

Trên thanh cự kiếm của hắn có khảm bảy viên tinh thạch thần bí, mỗi một lần vung kiếm, những viên tinh thạch này lại phát ra những ánh hào quang, chúng có tác dụng gia tăng tốc độ cũng như sức mạnh cho gã.

Hơn nữa, thanh cự kiếm này ẩn chứa sức mạnh của hỏa diễm và lôi đình, mỗi loại sức mạnh đều rất khủng bố.

Không gian xung quanh cự kiếm tràn ngập sức nóng do đoàn hỏa diễm đáng sợ gây ra.

Tông chủ Bách Hoa Tông rất chật vật, nét mặt nàng đầy vẻ giận dữ nhìn người trước mắt.

- Các ngươi rốt cuộc là ai?

Tây Âu Tư cười lớn, thần sắc cứng lại trả lời.

- Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta là Tây Âu Tư. một trong bảy mươi hai hầu chủ dưới trướng Chiến Thần Chi Chủ, con kiến hôi nhà ngươi còn không bó tay chịu trói, nếu không ngươi chỉ có con đường chết....

Tông chủ Bách Hoa Tông đang hết sức rối loạn, nàng hoàn toàn không biết những người trước mặt là ai, Chiến Thần Chi Chủ là ai? Bảy mươi hai hầu chủ là thứ gì? Tên gọi thật quái dị, nàng chưa bao giờ nghe qua.

- Bách Hoa Nhất Hiện.

Nàng sải bước tới gần đối thủ, bàn tay khẽ lật, thi triển chiêu thức mạnh nhất.

Tây Âu Tư nở nụ cười lạnh lùng nhìn nàng, khinh miệt nói:

- Hừ, không biết tự lượng sức, ngươi chết được rồi.

- Thần Kỹ - Trảm Diệt!

Câu nói vừa dứt, trên người Tây Âu Tư bạo phát một tầng khí tức hoàng kim, cự kiếm trong tay hắn chém mạnh xuống, uy lực nhát chém này kinh người, trời long đất lở.

Trạng thái thanh cự kiếm lúc này không phải tầm thường, xung quanh nó luôn có hai luồng lôi đình và hỏa diễm bao quanh.

Tông chủ Bách Hoa Tông cảm nhận được sự đáng sợ của nam nhân trước mắt, nàng không ngừng thi triển tuyệt kỹ của bản thân. Cảnh giới nàng ngang ngang với người trước mặt này, nhưng thanh kiếm trong tay đối phương quá lợi hại, nàng đánh không lại hắn.

Phụt!

Tông chủ Bách Hoa Tông phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nàng lúc này trắng bệch, đã bị thương không hề nhẹ.

. . . .

- Tông chủ, người không sao chứ?

Lâm Hàm Ngọc bay lên trước nhanh tay đỡ lấy tông chủ, cũng may nàng có Tiên khí đệ đệ cho, không thì lúc này chắc nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm.

- Ha ha, một đám phết vật.

Tây Âu Tư đưa mắt nhìn những con kiến hôi phía dưới, không khỏi lộ nụ cười khinh miệt.

Nơi này không có ai là đối thủ của Tây Âu Tư hắn.

- Không có chuyện gì, sức mạnh những người này có quá kinh khủng, mà binh khí trong tay bọn chúng lại rất quái lạ.

Tông chủ lên tiếng nói.

Lâm Hàm Ngọc giờ không giữ được bình tĩnh, nàng phát hiện những người này cận chiến rất tốt, cộng thêm cự kiếm thần bí trong tay, thật khó đánh bại chúng. Cự kiếm đó không biết thứ gì mà sắc bén đến đáng sợ, có thể chém đứt bất cứ thứ gì, lại còn mang lại sức mạnh rất lớn cho người sử dụng.

- Lũ kiến hôi yếu đuối phía dưới nghe đây, nếu các ngươi không muốn chết, hãy mau quỳ xuống ngoan ngoãn thuần phục bọn ta.

Tây Âu Tư nắm chắc cự kiếm trong tay, đảo mắt nhìn xuống Bách Hoa Tông nói .

- Ngươi đừng có nằm mơ.

Lâm Hàm Ngọc quát lớn.

- Hừ, đã như vậy, các ngươi chết hết đi!

Tây Âu Tư lạnh lùng quát, chém một nhát xuống dưới.

Lâm Hàm Ngọc, tông chủ Bách Hoa Tông cùng đám đệ tử xung quanh ngây người nhìn một màn đáng sợ trước mắt.

Nhưng đúng lúc này.

Leng keng!

- May mắn vẫn đến kịp.

Một bóng người hết sức phiêu lãng xuất hiện trong không trung, thanh cự kiếm với sức mạnh bá đạo khiến mọi người khiếp sợ giờ bị hắn dùng một tay ngăn cản.

Lâm Hàm Ngọc vừa thấy người tới nhất thời sững sờ, sau đó hưng phấn gọi.

- Tiểu đệ. . . .

Thời điểm Lâm Phàm bắt thanh kiếm trong tay cũng ngạc nhiên, hắn không biết đây rốt cuộc là thứ đồ chơi gì.