Tối Cường Hệ Thống

Chương 1052: Đập chết hết



Người dịch: Tài

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

--------------------------------------------------

Thực lực gia hỏa quái dị trước mắt này rõ ràng chỉ là Kim tiên đại viên mãn hoặc nửa bước Tổ cảnh nhưng cự kiếm trong tay hắn lại bộc phát uy lực của Tổ cảnh, thêm một điều kì lạ nữa là món vũ khí đó cũng không phải tiên khí của bất luận tông môn nào trên Vô Tận đại lục... Trong nó không có Tiên đạo pháp tắc, sức mạnh cự kiếm đều do bảy viên bảo thạch khảm nạm trên nó phát ra.

- Chẳng lẽ đây là hệ thống sức mạnh của người phương tây?

Trong lòng Lâm Phàm nghi ngờ, người trước mắt này có cấu tạo khuôn mặt rất giống người phương tây, hai mắt không phải màu đen mà màu xanh lam, mũi dài cằm nhọn, khôi giáp mặc trên người điêu khắc đồ án nhìn rất giống thế giới Thần Linh tây phương.

- Mau thả ta ra.

Tây Âu Tư rống giận quát lớn

- Thần Kỹ Hủy Diệt.

Lâm Phàm thấy bảy viên bảo thạch trên cự kiếm đột nhiên tản mát ra ánh sáng chói mắt, một luồng sức mạnh vô biên bạo phát đánh vào bàn tay hắn.

Lực lượng xung kích này rất mạnh đối với người bình thường nhưng nó đánh lên người Lâm Phàm nhẹ nhàng như gãi ngứa, không tạo bất kỳ cảm giác nào.

Sắc mặt Tây Âu Tư đại biến nhìn một màn trước mắt, hắn không thể tin được tên thổ dân này lại cường đại như thế, Thần khí trong tay mình có khảm bảy viên tinh hạch của siêu Thần Thú vậy mà không làm gì được đối phương, ở chỗ bọn hắn thì món vũ khí này là siêu thần khí vô cùng mạnh mẽ, có thể hủy thiên diệt địa nhưng hôm nay lại bị đối phương nắm trong tay mà không bị trầy xước tý nào.

- Thổ dân ghê tởm, ta muốn...

Tây Âu Tư rống giận, muốn bùng nổ ra sức mạnh Chiến Thần nhưng lúc đó Lâm Phàm tát hắn một phát giống như đập muỗi.

Ầm!

Hắn hoàn toàn biến thành tro bụi.

Vừa rồi Tây Âu Tư còn rất hung hãn nhưng giờ ngay cả một chút cặn bã cũng không còn.

- Đồ chơi gì thế nhỉ?

Lâm Phàm cầm cự kiếm trong tay, tiếng hệ thống vang lên.

“Keng, phát hiện siêu Thần khí Thất Hệ Chiến Thần Kiếm.”

Lâm Phàm gở bảy viên bảo thạch xuống nắm trong tay, nhìn trái nhìn phải một chút, hắn cảm nhận được trong bảy viên bảo thạch này có ẩn chứa sức mạnh, nhưng không lớn lắm.

Ngón tay hắn khẽ động.

Xoạt xoạt!

Bảy viên tinh thạch bị bóp nát.

Đám người hầu thấy Thần của minh bị người này một chưởng đập chết, nhất thời kinh khủng.

- Hắn đập chết Chiến Thần Hầu đại nhân rồi!

- A, đây là tinh hạch của siêu Thần Thú thất hệ không gì không xuyên thủng nha thế mà bị hắn bóp nát, tên thổ dân này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ hắn không biết những tinh hạch này quý giá cỡ nào à?

- Tinh hạch siêu Thần Thú thất hệ rất có giá trị, một tỉ tử tinh tệ mới mua một viên đó.

- Chạy, chạy đi, địch thủ rất mạnh, chúng ta không phải đối thủ của hắn đâu.

Bọn họ đã bị dọa tè ra quần, dùng hết sức bú sữa mẹ tới giờ chạy trốn, hận sau lưng không thể mọc thêm hai cái cánh để té cho nhanh.

Lâm Phàm khẽ cau mày nhìn bọn chúng, hắn nhẹ nhàng nâng tay, hư không nổ tung, một bàn tay cực lớn xuất hiện đập xuống bọn chúng.

Ầm!

Mặt đất rung chuyển, bụi bặm tung bay, cả đám biến thành tro bụi, một chút cặn bã cũng không sót lại.

- Đám này có lai lịch ra sao? Vô Tận đại lục không có ai giống bọn chúng thì phải?

Lâm Phàm nghi ngờ thầm nghĩ.

Thôi kệ, đối phương từ đâu tới hắn cũng không quá quan tâm.

Chuyện gì nên tới chung quy sẽ tới, hơn nữa nghe đối phương gọi mình là thổ dân, chắc những người này mới phát hiện ra vùng đất của mình thôi.

Mọi người Bách Hoa Tông đã sớm trợn tròn nhìn một màn trước mắt rồi, chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của họ.

Khủng bố, thật sự quá khủng bố.

Những kẻ xâm lấn quái dị kia rất mạnh mẽ. bọn họ không ứng phó kịp, nhưng với người đang đứng trong hư không kia, đám người này lại giống như giun dế, tiện tay vỗ một cái đã đập chết toàn bộ.

Lâm Hàm Ngọc bay đến chỗ Lâm Phàm.

- Tiểu đệ...

Xôn xao!

Mọi người Bách Hoa Tông đều kinh ngạc, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

Lâm sư muội gọi người kia là tiểu đệ, quan hệ của họ đến cùng là thế nào?

Tông chủ Bách Hoa Tông mắt loé tinh quang nhìn hình ảnh trước mắt, nàng không ngờ đệ đệ Hàm Ngọc lại mạnh như thế.

- Tỷ không sao chứ?

Lâm Phàm hỏi.

- Không có chuyện gì.

Lâm Hàm Ngọc lắc đầu.

- Sao đệ biết ta gặp nguy hiểm mà đến cứu vậy?

Lâm Phàm mỉm cười giải thích.

- Tiên khí đệ đưa tỷ có ấn ký của đệ, đệ cảm nhận được tình huống tỷ đang đối mặt, nên đã chạy từ tông môn tới đây.

Lâm Hàm Ngọc hạnh phúc gật đầu, chuyện lúc trước tiểu đệ không những không trách tội mà còn kịp thời tới cứu nàng, điều này khiến trong lòng nàng rất cảm động.

Lâm Phàm theo chân Lâm Hàm Ngọc đi tới Bách Hoa Tông.

Tông chủ Bách Hoa Tông lập tức nghênh tiếp, nàng nhìn không thấu tu vi Lâm Phàm nên càng cung kính hơn, may là Bách Hoa Tông các nàng không biết chuyện xảy ra tại Côn Lôn Thần Tông, chứ nếu không, sợ rằng các nàng đã sớm bị hù chết rồi.

Các nữ đệ tử Bách Hoa Tông đều chú ý tới Lâm Phàm, các nàng không ngờ cường giả như vậy lại là đệ đệ Lâm sư muội, từng kế vặt cũng bắt đầu được nhen nhóm trong lòng.

Lâm Phàm cũng chỉ gật đầu đối với tông chủ Bách Hoa Tông, sau đó nói.

- Lai lịch những người này có chút thần bí, thực lực cũng rất mạnh nên ta nghĩ các người nên dời đi địa phương khác đi.

Đây là kiến nghị của hắn còn đối phương có nghe hay không thì là chuyện của các nàng rồi.

Tuy mình không coi những người kia vào mắt nhưng đối với những người trong Bách Hoa Tông, chúng đã là cường giả bên trong cường giả, nếu không phải Lâm Phàm tới kịp, chắc Bách Hoa Tông cũng tan thành mây khói rồi, triệt để bị tiêu diệt.

Tông chủ Bách Hoa Tông nghe xong nhất thời rơi vào trầm tư, nàng thật sự không biết mình nên làm thế nào cho phải.

- Tỷ, ngươi đi theo ta đi, chỉ sợ ở đây sẽ còn thêm nguy hiểm, ta thấy những người vừa rồi có lẽ chỉ là tiên phong thôi, sau này chắc sẽcos cường giả kinh khủng hớn đến nữa đó.

Lâm Phàm nói.

Hắn không muốn để Lâm Hàm Ngọc ở lại đây.

- A…

Lâm Hàm Ngọc do dự sau đó nhìn tông chủ nói.

- Tông chủ, chúng ta dời đi đi, tình huống vừa rồi người cũng nhìn thấy rồi đó nếu như những người kia còn tới nữa, chỉ sợ tất cả sẽ chết hết.

Tông chủ Bách Hoa Tông lắc đầu.

- Chúng có thể đi đâu được?

Lâm Hàm Ngọc nhìn Lâm Phàm, nàng cũng không biết giải quyết chuyện này như thế nào.

Lâm Phàm không có cảm xúc nói.

- Đều đi Thiên Địa Tông.

Hắn nhớ tới mấy tên sư đệ trong Thiên Địa Tông, không khỏi cảm thán một tiếng, sư huynh chỉ có thể giúp các ngươi tới đây thôi, còn thành công hay không chỉ có thể nhìn chính các ngươi rồi.

Tông chủ Bách Hoa Tông vừa nghe thế nhất thời vui vẻ hẳn lên, nàng mong điều này từ lâu rồi, nếu có thể ôm bắp đùi Thiên Địa Tông sẽ là một chuyện cực kỳ tốt nha.

Tông chủ Bách Hoa Tông gật đầu đồng ý, trên mặt lộ nụ cười rất tươi.

- Vậy lên đường thôi.

Lâm Phàm dứt khoát nói.

Hắn xòe bàn tay, nắm trọng Bách Hoa Tông, dùng tay mình nhổ tận gốc cả một tông môn giơ lên.

Pháp lực này khiến người ta trợn mắt há mồm.

Mọi người Bách Hoa Tông thấy cảnh này cũng triệt để kinh ngạc.

Pháp lực hùng hậu như vậy, ai có thể so với hắn đây?