Tối Cường Hệ Thống

Chương 1082: Toàn bộ diệt vong



Người dịch: Minh Thư.

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

--------------------------------------------------

Thiên Hà sơn mạch!

Đạo phòng tuyến trọng yếu nhất của Vô Tận đại lục, Ngự Linh lão tổ suất lĩnh đệ tử phòng thủ nơi đó, phía sau sơn mạch, có thành thị mà người phàm sinh sống, nếu sơn mạch bị công phá, đám bình dân phía sau núi chắc chắn phải chết.

Tuy người phàm không được người tu luyện để trong mắt, nhưng bọn họ là căn cơ của tất cả tông môn, nếu như người phàm không có, tất cả tông môn cuối cùng đều sẽ diệt vong, không có huyết dịch mới gia nhập, tông môn tự nhiên không thể tiếp tục trường tồn.

Lúc này, Lâm Phàm đang phiêu phù tại một chỗ nào đó.

- Nơi này là Thiên Hà sơn mạch?

Lâm Phàm nhìn tường thành hùng vĩ phía trước, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, trong thời gian ngắn ngủn khi Nguyệt Ảnh đại lục xâm lấn lại có thể thành lập ra một tường thành hùng vĩ như thế, quả thật khủng khiếp a.

Lần này hắn đến đây muốn giết vài tên Chủ Thần, Chủ Thần trên Nguyệt Ảnh đại lục rất nhiều, nếu may mắn có thể gặp một hai tên.

Thời điểm đáp xuống tường thành, Lâm Phàm khẽ cau mày, tình huống có gì đó không đúng.

Trên tường thành, có rất nhiều đệ tử, toàn bộ bọn họ đều hướng mặt ra ngoài, nhưng nhưng không một ai nhúc nhích.

- Ngự Linh lão tổ?

Lâm Phàm phát hiện Ngự Linh lão tổ lúc này cũng đứng một chỗ, nhưng có chút không đúng, sau đó vỗ nhẹ vai hắn.

Nhưng không ngờ, khi chạm vào đối phương, Ngự Linh lão tổ lại ngã xuống đất như mất đi tri giác.

Lâm Phàm nhanh chóng đỡ lấy hắn, nhưng phát hiện thân thể hắn cực kỳ mềm mại, hình như tất cả huyết nhục trong cơ thể đều đã biến mất, chỉ để lại một cái túi da.

- Ngự Linh lão tổ…

Sắc mặt Lâm Phàm biến đổi, trở nên cảnh giác, nhưng xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, một tiếng hô hấp cũng không có, chỉ có tiếng côn trùng kêu chít chít.

Một trận gió thổi nhẹ qua.

Vô số đệ tử đang đứng trên tường thành nháy mắt bị thổi ngã, một đoàn chất lỏng sềnh sệch từ thân thể bọn họ tràn ra, mùi thối bốc lên nức mũi, buồn nôn đến cực điểm.

- Chuyện này rốt cuộc như thế nào?

Lâm Phàm ngồi chồm hỗm xuống sờ thân thể Ngự Linh lão tổ, hơi dùng sức một chút né da hắn ra, phát hiện có những con sâu màu đen lớn chừng ngón tay đang bò lúc nhúc, mà phía cổ có một cái lỗ máu, hình như bị thứ gì đó thâm nhập vào cơ thể, nuốt hết huyết nhục, chỉ lưu lại một cái túi da.

Lâm Phàm nhìn bốn phía, muốn tìm xem có ai còn sống không, đúng lúc này, một thanh âm truyền đến.

- Sư huynh... Cứu ta...

Phương xa, một tên đệ tử loạng choạng đi đến.

Lâm Phàm lập tức lên trước, đỡ lấy hắn.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Tình huống nơi này thật sự quá kinh khủng, Ngự Linh lão tổ là Tiên Vương cường giả, tuy không phải đứng đầu, nhưng cũng không thể vô thanh vô tức lại bị giết, hơn nữa, xung quanh không có bất kỳ dấu hiện chiến đấu nào, không biết bọn họ chết như thế nào.

- Sư huynh... Cứu ta.

Âm thanh đệ tử khàn khàn, trong miệng chảy ra chất lỏng màu xanh lục, trong đôi mắt có một điểm đen thật nhỏ đang di động, khuôn mặt cũng bắt đầu dữ tợn, cái đầu chợt xoay ngoắt 180 độ.

Kẽo kẹt!

Kẽo kẹt!

Tiếng xương cốt vặn vẹo.

Lâm Phàm đặt tạy vào người tử này này, sinh mệnh lực ầm ầm rót vào trong, tinh quan trong mắt lóe lên, hắn phát hiện cơ thể đệ tử này đã không đãng một mảnh, tất cả bộ phận đều biến mất, huyết nhục gần như không còn, có thể chống đỡ đến hiện tại, chắc do vật khát thường trong cơ thể hắn điều khiển.

- Sư huynh, cứu ta...

Khuôn mặt đệ tử kia ngày càng dữ tợn, thân thể cong lại.

Xì!

Đúng lúc này, một chủy thủ đen thui đâm xuyên lồng ngực hắn.

Thần quan sau cùng trong mắt đệ tử này cũng tiêu tán, môi hơi di chuyển, như đang tìm kiếm trợ giúp cuối cùng.

- Rốt cuộc là ai...

Sắc mặt Lâm Phàm âm trầm, quái dị, thật sự quá quái dị.

Hắn đi lên trước, dùng một tay nắm lấy gai nhọn màu đen, rút ra một cái.

- Đi ra cho ta...

Trên mũi nhọn có một bộ lông thật nhỏ, muốn đâm thủng bàn tay hắn, nhưng lấy cường độ thân thể Lâm Phàm hiện tại, không thể tổn thương được hắn.

Xé tan!

Sau khi kéo nó ra, Lâm Phàm kinh hãi phát hiện, nó chỉ có hình dạng như chủy thủ, nhưng trên đó giăng đầy móng vuốt nhọn hoắc, mà trên mũi nhọn còn có hai con mắt màu xanh lục.

- Trùng Tộc?

Lâm Phàm không dám xác định, thứ này rất khắc với Trùng Tộc mà hắn đã từng gặp được.

Xoạt xoạt!

Bóp nát.

Chất lỏng không rõ rơi đầy đất.

Thiên Hà sơn mạch có mấy vạn đệ tử phòng thủ, còn có Ngự Linh lão tổ tọa trấn, không biết Chủ Thần nào của Nguyệt Ảnh đại lục đến, mà có thể thần không biết quỷ không hay chém giết Ngự Linh lão tổ?

Hơn nữa, nhìn hắc chủy này thật sự rất giống Trùng Tộc a.

Lâm Phàm lấy ngọc bài ra, truyền vào một tia thần niệm.

- Thiên Hà sơn mạch bị phá, Ngự Linh lão tổ cùng mấy vạn đệ tử đều chết, lão tổ phải chú ý.

...

Xèo!

Lâm Phàm trốn vào hư không, cảnh giác nhìn tứ phương, dĩ nhiên không có khí tức của ai, những người này đến cùng đi nơi nào, có thể công phá Thiên Hà sơn mạch, chắc chắn sẽ không rời đi luôn, chu vi một triệu dặm bên trong có vô số thành trì người phàm, đến cùng đi nơi nào?

Lâm Phàm ngưng lại nhìn tình cảnh phía dưới, Nguyệt Ảnh đại lục lần này xâm lấn cũng không phải đơn giản như mình tưởng tượng, trong này đầy rẫy máu tanh.

- Thứ hỗn trướng, dám giết đồng môn ta, hôm nay không thông chết cm các ngươi, lão tử thề không làm người.

Thân thể Lâm Phàm hơi động, khí thế bộc phát ra, vô thượng kiếm ý ngang dọc, sau đó điểm ngón tay một cái, vạn đạo kiếm ý ngang dọc thiên địa phong tỏa toàn bộ Thiên Hà sơn mạch.

Những kiếm ý này tuy không chống đỡ được Chủ Thần công kích, nhưng chỉ cần có người đi qua, hắn sẽ nhận biết được.

Nguyên Thần phân thân!

Thiên không xuất hiện rậm rạp chằng chịt Lâm Phàm, tất cả đều là nguyên thần phân thân của hắn.

- Tìm cho ta...

Lâm Phàm quát lớn, tất cả phân thân lập tức hành động, tản ra bốn phương tám hướng.

Lâm Phàm lẳng lặng chờ đợi, tên Chủ Thần này sợ rằng không đơn giản, mình cần phải cẩn thận, chỉ sợ những thành trì kia khó có thể may mắn thoát khỏi.

Vù!

Đúng lúc này, phân thân truyền đến tín hiệu phía đông nam, mà phân thân đã biến mất ngay lập tức, xem ra bị đối phương giải quyết.

Lâm Phàm không chút do dự, bay thẳng đến phía đông nam.

Chỉ cần mình tìm được, nhất định phải giết hết toàn bộ bọn chúng.

Bay qua một thành trì.

Quả nhiên như Lâm Phàm dự định, tất cả không một ai thoát khỏi, tất cả người phàm bên dưới đều đứng bất động, nhưng hơi thở đã tiêu tan, hiển nhiên đã gặp độc thủ.

- Tìm được...

Đúng lúc này, Lâm Phàm thấy phía trước một đồ vật đen kịt, đang nhanh chóng di động, chỗ nó đi qua, hoàn toàn hoang lương, không còn khí tức sinh mạng nào.