Tối Cường Hệ Thống

Chương 1083: Quá đề cao ngươi rồi!



Người dịch: Minh Thư.

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

--------------------------------------------------

Phóng tầm mắt nhìn tới, tốc độ vật đen kịt kia rất nhanh, trong nháy mắt đã đi được mấy dặm.

- Mạt Nhật Thiên Tai.

Lâm Phàm hét dài, sau lưng hắn xuất hiện một đoàn khí tức tận thế như thác nước che phủ thiên địa, một quyền đấm ra mang theo lực lượng không gì địch lại.

- Đều chết đi cho ta.

Hắn không nghĩ đến thực lực những người này lại quỷ dị như thế, thần không biết quỷ không hay chôn giết mấy vạn đệ tử, quả thực quá khủng bố.

Tận thế khí tức bộc phát, sức mạnh mênh mông từ trên trời giáng xuống đánh tới những vật đen kịt kia.

Nhưng, từng đạo thanh âm the thé đột nhiên vang vọng, những đồ vật đen kịt kia dừng lại, dưới ánh mắt kinh dị của Lâm Phàm, bọn chúng không ngừng thu nhỏ rồi sau đó biến mất, tình cảnh này làm hắn nghi hoặc vạn phần không biết chuyện này rốt cuộc như thế nào, nhưng lại không thể không cảnh giác.

Bọn chúng biến mất không thấy, chuyện này không khả năng.

Lạch cạch!

Nhưng sau đó Lâm Phàm phát hiện trên da mình dính một ít vật màu đen đó.

- Chuyện này...

Hắn sẽ không quên thứ này, hắn thấy những điểm đen này trên người những đệ tử cũng như trên người Ngự Linh lão tổ.

Chớp mắt sau đó, những điểm đen này lan ra rất nhanh rồi triệt để bao phủ Lâm Phàm, nhìn kĩ mới thấy, bọn chúng dĩ nhiên là từng con sâu màu đen, nhìn qua rất quỷ dị.

- Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng thêm một điểm.

Âm thanh hệ thống truyền đến, nhắc nhở kinh nghiệm hắn lại được tăng lên.

Đám sâu đen đang công kích hắn nên thân thể hắn mới được gia tăng kinh nghiệm.

- Muốn chết!

Liệt diễm sôi trào bao phủ toàn thân Lâm Phàm, đốt tất cả bọn chúng thành tro bụi, dưới ngọn lửa cực nóng đang thiêu đốt, từng con sâu đều phát ra tiếng kêu thê thảm, thanh âm nghe có chút lanh lảnh và nặng nề.

Từng đám lớn sâu bị hỏa diễm thiêu đốt, rơi ra khỏi thân thể Lâm Phàm, sau đó hóa thành tro tàn.

- Đi ra đây, ngươi rốt cuộc là ai?

Lâm Phàm nhìn chăm chú vào hư không rồi hét lớn.

Hắn hiện tại đã rõ vì sao những đệ tử kia lại không có chút sức chống cực nào đã chết, hoá ra do những con trùng này rơi vào người chúng, như mình mới có thể cảm ứng và phản ứng kịp, còn những sư đệ sư muội kia tự nhiên không thể tránh thoát.

Cơ thể hắn rất cường hãn cho nên có thể phòng ngự những con sâu này, nhưng đám đệ tử thì không thể, chỉ nháy mắt đã bị cắn xé thành muôn phần.

- Không ngờ ở đây có thổ dân ngăn cản được ta, đây chỉ là chút công kích của bọn nhỏ đáng yêu mà thôi.

Hư không lúc này đột nhiên run rẩy, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt Lâm Phàm.

Lông mày Lâm Phàm ngưng lại, đạo thân ảnh này mặc dù có nhân hình nhưng hắn không phải là người.

Sau lưng hắn có sáu con sâu toả ra xúc tu dài nhìn rất ghê tởm, trên người hắn mặc một bộ khôi giáp nhưng nó không ngừng biến hoá thay đổi thành các màu sắc khác nhau, nhìn kỹ lại ta có thể thấy nó giống như đang di chuyển, nhìn gần hơn một chút thì phát hiện bộ giáp này dĩ nhiên do vô số con sâu hợp lại mà thành.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Lâm Phàm hỏi.

- Ha ha, thổ dân ngươi hãy nhớ kỹ tên của bản Thần, ta chính là Trùng Thần.

Âm thanh Trùng Thần cuồn cuộn kèm theo loại khí tức âm hàn vô cùng quỷ dị.

- Trùng Thần?

Lâm Phàm khẽ nhắc lại sau đó đánh giá đối phương, thực lực tên này không cường hãn như Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhưng thủ đoạn của hắn lại quỷ dị vạn phần, đối phó với hắn cần phải cẩn thận.

Nhưng bất kể đối phương có thủ đoạn quỷ dị hế nào, hắn đều phải chết.

- Các ngươi thật sự quá yếu, mấy tên thổ dân ti tiện kia đã bị đám hài nhi của ta nuốt chửng toàn bộ, đặc biệt tên được gọi là Tiên Vương lão tổ gì gì đó, cũng yếu không kém, đến lúc chết cũng không biết vì sao mình lại chết, quả thật quá thê thảm.

Trùng Thần cười nói, mỗi một lần hắn cười, cái miệng dữ tợn ghê tởm há to ra, làm người ta cảm thấy buồn nôn.

- Chết đi.

Ầm!

Lâm Phàm không muốn nhiều lời trực tiếp động thủ, ánh sáng tiên thuật chiếu rọi thiên địa, uy thế vô thượng, sức mạnh mênh mông bạo phát đánh tới Trùng Thần.

- Thổ dân hèn mọn, đừng uổng phí sức lực, ngươi không thắng được ta đâu.

Trùng Thần cười lạnh, sau đó há cái mồm đáng sợ của mình ra, một đoàn sâu trùng xuất hiện, nơi chúng đi qua, cho dù hư không cũng bị thôn phệ.

Lâm Phàm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ, đánh một búa vào đám trùng đông như biển trước mặt, đám trùng bị một búa chém nổ tung nhưng chúng không bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ nghe mấy tiếng xoạt xoạt vang lên, đám cổ trùng giống như nước chảy từ trên cao xuống, toả ra bốn phương tám hướng bao vây Lâm Phàm hoàn toàn.

- Trùng hải.

Trùng Thần thét dài, sáu cái xúc tu dữ tợn đung đưa khiến máu của những con sâu bị Lâm Phàm giết bay thẳng đến chỗ hắn, lực lượng ăn mòn khủng bố vạn phần.

Lâm Phàm cười lạnh, đâm xuyên qua Huyết Hải, chém một búa về phía Trùng Thần.

- Làm sao có khả năng?

Trùng Thần kinh hãi, trên mặt lộ vẻ không dám tin, đối phương sao có thể bỏ qua không để ý đến Trùng Tộc khí huyết của mình chứ.

- Chết đi cho ta!

Hư không nổ tung, một luồng lực lượng mênh mông từ cơ thể Lâm Phàm bộc phát, một quyền chấn thiên triệt để khóa chặt Trùng Thần lại không cho hắn cơ hội phản kháng nào.

- Trùng giáp!

Một đám sâu đen kịt chằng chịt trên khôi giáp lao ra ngưng tụ thành một tấm khiên đen nhánh, ngăn trở tấn công của Lâm Phàm.

- Trùng Thần, ta quá đề cao ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi chỉ có chút khả năng này?

Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, lực lượng trong cơ thể hắn bạo phát, từng tế bào trong cơ thể sôi trào khiến sức mạnh hắn được tăng lên gấp đôi, khí tức hủy diệt bộc phát đánh lên bộ trùng giáp.

Ầm ầm!

Sức mạnh mênh mông bạo phát, lấy trùng giáp làm trung tâm, từng gợn sóng xung kích khuếch tán ra.

Sắc mặt Trùng Thần đại biến, hắn không dám tin vào những gì vừa nhìn thấy, hắn cảm giác một luồng sức mạnh không thể ngăn cản lan đến mình.

Xoạt xoạt!

Trùng giáp nứt toác giống như mạng nhện vậy, xoạt xoạt! Xoạt xoạt!, vết rách càng ngày càng nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá.

- Trùng Thần, chết đi!

Lâm Phàm quát lớn, đánh nát trùng giáp vào thân thể Trùng Thần.

Những con sâu nhỏ quanh người Trùng Thần rít lên the thé, Trùng Thần bị một quyền đánh ra một cửa động trên thân thể, xuyên qua cửa động có thể nhìn thấy thần hạch của hắn.

Ầm!

Trùng Thần nhanh lùi về sau, điên cuồng phun một ngụm máu tươi, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, trong mắt hắn hiện lên sự khó tin.

- Thổ dân, ngươi…

Trùng Thần không tin được chuyện này, tên thổ dân này có thể xuyên thủ trùng giáp khiến hắn bị trọng thương.

Nhưng sự thực đang bày ra trước mắt, hắn không tin cũng không được.

Trùng Thần giờ chỉ muốn chạy trốn càng nhanh càng tốt thôi.

Cất cẩn cmnr, xem thường những thổ dân này là một chuyện cực kỳ sai lầm.