Tối Cường Hệ Thống

Chương 1084: Giết



Người dịch: Minh Thư.

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

--------------------------------------------------

- Ngươi muốn chạy?

Lâm Phàm như xem thấu ý nghĩ Trùng Thần.

Trùng Thần lau máu tươi khóe miệng, thần nhãn dữ tợn nhìn chăm chú Lâm Phàm.

- Thổ dân hèn mọn, ngươi không có bản lãnh giết chết ta đâu.

- Có đúng không? Vậy ngươi nhìn một chút xem ta có bản lãnh đó hay không nhé.

Lâm Phàm cười lạnh, hôm nay hắn phải giết tên Chủ Thần này, bảy mươi hai Chủ Thần chỉ còn sáu mươi chín thôi.

Trùng Thần cảnh giác nhìn địch nhân trước mặt, sau đó hét dài một tiếng, sau lưng hắn nhúc nhích giống như có vật gì muốn phá thể đi ra.

Xoạt xoạt!

Có thứ gì đó phá kén chui ra.

Một đôi cánh từ cơ thể Trùng Thần mọc ra ngoài, mặt trên đôi cánh còn mang theo chất lỏng sềnh sệch nhìn rất buồn nôn, nhưng trên bề mặt nó có những hoa văn thần bí đang tản ra ánh sáng mờ nhạt.

- Bản Nguyên Phong Ấn Thuật.

Lâm Phàm không do dự nữa, song chưởng che trời ẩn chứa pháp lực vô biên được triển khai, hắn xuống Phong Ấn Chi Thuật, hắn cảm giác Trùng Thần muốn chạy rồi.

- Thổ dân hèn mọn, chờ đấy cho ta!

Trùng Thần quát lớn một tiếng, sau đó hai cánh quạt mạnh, chớp mắt đã biến mất tại chỗ, tốc độ này vượt qua mắt thường có thể nhìn thấy.

Ầm!

- A! Đau quá...

Nhưng chớp mắt sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, phía xa xa kia Trùng Thần bị vỡ đầu chảy máu, cánh sau lưng có một chiếc bị bẻ cong, không ngừng chảy máu, mắt hắn lấp loé vẻ không dám tin.

- Làm sao có thể! Ngươi đã làm gì với phiến thiên địa này? Sao ta không xuyên qua được?

Trùng Thần gào thét.

Lâm Phàm cười cười nhìn Trùng Thần, sau khi Bản Nguyên Phong Ấn Thuật thăng đến tiên thuật, uy lực không cần phải bàn, mặc dù không có lực công kích nhưng phong ấn thiên địa lại khác.

Trùng Thần không ở Vô Tận đại lục nên hiển nhiên là không biết đến loại thần thông này, bây giờ hắn muốn chạy trốn nên bạo phát ra tốc độ cực nhanh như thế thì lực xung kích khi va chạm là rất lớn, hắn bị vỡ đầu chảy máu thành như vậy cũng là chuyện trong dự liệu của Lâm Phàm.

Thấy vậy, Lâm Phàm cũng rất vui mừng, hắn cảm thấy mình quả nhiên thông minh, sớm làm ra chuẩn bị, nếu không lấy tốc độ của Trùng Thần, đối phương chắc chắn sẽ chạy thoát.

Trùng Thần biến mất trong nháy mắt, chỉ vẻn vẹn nhìn thấy tàn ảnh của hắn, mà giờ nhìn đối thủ thê thảm như thế, hắn tự nhiên vui vẻ rồi.

Lâm Phàm bước ra một bước xuất hiện trước mặt Trùng Thần, quát.

- Giờ chết của ngươi đến rồi...!!

Trùng Thần kinh hãi, xúc tu của hắn đâm tới Lâm Phàm.

Xì xì!

Trùng Thần nhất thời lộ ra nụ cười, hắn phát hiện mình đã đâm xuyên qua thân thể đối phương, vui mừng cười lên ha hả.

- Ha ha...

Nhưng chớp mắt sau đó hắn lại cảm thấy sợ hãi, hắn thấy tên thổ dân trước mắt dùng một tay nắm lấy xúc tu của mình, còn một cánh tay khác đang giơ lên cao rồi đánh tới đầu hắn.

-Trùng Thần, ta nghĩ ngươi hết chạy được rồi nhỉ!

Uy lực nột chưởng này phi phàm, bên trong ẩn chứa vô số tiên thuật cùng thần thông, còn bao hàm hơi thở của sự hủy diệt.

- Không...

Trùng Thần gào thét, trong mắt hắn hiện lên vẻ hoảng sợ, hắn giãy dụa mãnh liệt nhưng tất cả đều uổng phí.

Ầm!

Đầu Trùng Thần nổ tung, nhưng trên miệng vết thương lại có vô số ấu trùng di chuyển như muốn hắn gắn lại, Lâm Phàm còn nghe được âm thanh của Trùng Thần.

- Ngươi không giết được ta đâu, ta là Trùng Thần bất tử, ngươi mãi mãi không giết được ta đâu...

- Một lần không được vậy thì nhiều mấy lần.

Lâm Phàm chém gãy sáu cái xúc tu của hắn, nhưng sinh mệnh lực của đối phương cực kỳ dồi dào, vận chuyển liên tục khôi phục thương thế trong nháy mắt.

Thân hình Lâm Phàm lấp loé rồi xuất hiện sau lưng hắn, hai tay hắn nắm lấy hai cánh, chân đạp lên lưng Trùng Thần, hắn dùng sức kéo hai cánh tên kia ra ngoài.

Xoẹt xoẹt!

Máu me vung ra đầy trời, một đôi cánh trùng bị kéo xuống.

Tiếng kêu thảm thiết vang khắp thiên địa.

- Thần Hạch đã không còn, ngươi có thể làm gì?

Lâm Phàm dùng một trảo đâm xuyên lồng ngực Trùng Thần nắm Thần Hạch của hắn lôi ra ngoài.

Nhìn Thần Hạch màu xám tro nằm trong tay mình, khóe miệng Lâm Phàm khẽ nhếch.

- Làm sao?

Thần Hạch rời khỏi thân thể, khiến khiến khí Trùng Thần giảm đi nhiều.

- Trả Thần Hạch lại cho ta...

Lâm Phàm cười cười nhìn Trùng Thần đang nằm trước mắt.

- Ngươi thấy ta sẽ nghe lời ngươi sao? Ngươi hại đã giết mấy vạn sư đệ của ta, bây giờ còn muốn ta tha mạng cho ngươi, ngươi mơ hả, ta rất muốn từ từ dằn vặt ngươi nhưng vì phòng ngừa đêm dài lắm mộng, nên hiện tại ngươi chết được rồi.

Xoạt xoạt!

Ngón tay hắn hơi nắm chặt, Thần Hạch không ngừng nứt toác.

- Không…

Trùng Thần gào thét chói tai, hắn cảm nhận được sự kinh khủng, cảm giác cận kề cái chết.

Ầm!

Thần Hạch nổ tung hóa thành vố số điểm sáng.

- A!

Thân thể Trùng Thần bắt đầu run rẩy, sau đó không ngừng nứt toác, sau đó hóa thành vô vàn mảnh vỡ, tiêu tan trong trời đất.

“Keng, chúc mừng chém giết Trùng Thần.”

“Keng, thu được kinh nghiệm...”

Rốt cục cũng giết được một tên chủ Thần nữa.

Lâm Phàm hít sâu một hơi, Trùng Thần không để hắn cảm thấy quá áp lực, hắn bị mình giết nhanh như vậy cũng do hắn quá bất cẩn thôi.

Kỳ thực, cường độ cơ thể Lâm Phàm quá cao nên một số thủ đoạn của Trùng Thần không thể thi triển đượcm vì vậy Trùng Thần mới thất bại.

Trùng Thần có đôi cánh kia nên tốc độ của hắn quá kinh khủng, nếu không phải hắn sớm bày xuống Bản Nguyên Phong Ấn Thuật thì khi Trùng Thần muốn chạy, hắn cũng không đỡ được.

Nhưng vấn đề mấu chốt nhất vẫn là Trùng Thần quá ngu ngốc nên mới đâm vào vào phong ấn của hắn, đụng đến mức vỡ đầu chảy máu mới ghê chứ.

Lâm Phàm thấy kinh nghiệm tăng lên không ít nhưng vẫn cách Thiên Quân đại đạo rất xa.

Đúng lúc này, hư không rung động, Canh Dương Thiên xuất hiện.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Canh Dương Thiên tiếp thu được tin tức của Lâm Phàm, nhất thời sợ ngây người.

Thiên Hà sơn mạch bị phá, Ngự Linh sư đệ ngã xuống, mấy vạn đệ tử bị giết, chuyện này có sức đả kích quá lớn, nên khi hắn tiếp thu được tin này liền chạy tới đây, hắn muốn biết nơi này có chuyện gì xảy ra?

Lâm Phàm nhìn Canh Dương Thiên.

- Lão tổ, Trùng Thần dẫn dắt đại quân giáng lâm, công phá Thiên Hà sơn mạch.

- Trùng Thần?

Canh Dương Thiên sững sờ, sau đó nhìn Lâm Phàm hỏi.

- Vậy ngươi...

- Con vừa giết hắn báo thù cho các đồng môn sư huynh đệ rồi.

Lâm Phàm nói ra sự việc, đồng thời hắn cũng suy tư một chuyện, phòng ngự mãi cũng không phải lựa chọn chính xác nhất, chỉ có chủ động xuất kích mới tốt nhất.

- Ai!!!…

Canh Dương Thiên âm trầm, trong lòng hắn đau đớn, Ngự Linh sư đệ và mấy vạn đệ tử tử vong toàn bộ, chuyện này đả kích hắn rất lớn.

- Lão tổ, con cho rằng chúng ta nên tập hợp tất cả sức mạnh sau đó tổng tiến công bọn ngoại lai kia, nếu như cứ cố thủ nữa, chúng ta chỉ có thể bị động phòng ngự mà thôi, như thế rất bất lợi.

Lâm Phàm đề nghị.

Canh Dương Thiên khoát tay áo.

- Trước tiên đi xem Thiên Hà sơn mạch bên kia đã, chúng ta phải đưa thi thể bọn họ trở về...

Lâm Phàm gật đầu, chuyện này phải cố gắng thương thảo một chút mới được.