Tối Cường Hệ Thống

Chương 1085: Hàn Sương Thần ra tay



Người dịch: Minh Thư.

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

--------------------------------------------------

Thiên Hà sơn mạch.

Lão tổ đến tường thành nhìn thấy hình ảnh trước mắt, nội tâm tê rần, đây đều là đệ tử Thiên Địa Tông hơn nữa có cả sư đệ của lão tổ, tất cả đều bị trúng độc thủ, lão Tổ chưa bao giờ thương tâm qua nhưng lúc này cũng phải rơi nước mắt.

Lâm Phàm tiến lên trước.

- Lão tổ, bây giờ chúng ta chỉ có thể lấy ra toàn bộ sức mạnh để chống lại Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục thôi, chúng ta phải bắt chúng trả giá thê thảm cho chuyện chúng đã gây ra.

Canh Dương Thiên gật đầu, sau đó vung tay áo, một cái Tiên khí xuất hiện, hắn hút hết những thi thể vào trong rồi nhìn phía Lâm Phàm nói.

- Chúng ta về thôi.

Thực lực Vô Tận đại lục cũng không yếu hơn Nguyệt Ảnh đại lục bao nhiêu, chỉ là đám cường giả cao cấp Tiên Vương cảnh thì yếu hơn Nguyệt Ảnh đại lục, đặc biệt, sau khi Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cùng các chủ Thần hợp tác, tình hình càng xấu đi, mấy vị viễn cổ Tiên Vương lại càng không màng thế sự, họ chỉ một lòng truy tìm Thiên Quân đại đạo, nếu những viễn cổ Tiên Vương này có thể đứng ra thì trận chiến sẽ có thay đổi rất lớn, Vô Tận đại lục chắc chắn thắng Nguyệt Ảnh đại lục.

Coi như hiện tại, Lâm Phàm cũng có cảm giác Vô Tận đại lục không thua Nguyệt Ảnh đại lục, bảy mươi hai Chủ Thần giờ chỉ còn sáu mươi chín thôi.

Chỉ cần mình từ từ giết hết những kẻ yếu nhất, sau này giết những tên cao cấp hơn cũng là chuyện nhỏ, nếu thuận lợi, hắn có thể giết hết đám Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục.

Nhưng muốn giết Vị Lai Vô Lượng Vương Phật kia vẫn rất khó khăn, xà phòng này chừa cho hắn đi.

Thiên Địa Tông.

Hàn Quân Thiên bối rồi khi biết được tất mọi người tọa trấn tại Thiên Hà sơn mạch ngã xuống, mấy vạn đệ tử chứ ít gì, đặc biệt còn có Ngự Linh lão tổ nữa, chuyện này là tổn thất rất lớn a.

- Lâm Phàm, ngươi có ý kiến gì?

Canh Dương Thiên hỏi.

Lâm Phàm trầm tư một chút rồi nói.

- Tập hợp hết thảy cường giả Tiên Vương cảnh của Vô Tận đại lục, quyết một trận tử chiến với Nguyệt Ảnh đại lục quyết.

Đây là ý nghĩ của hắn và cũng là biện pháp duy nhất lúc này, nếu quần chiến, hắn có cơ hội rất lớn giết đám Chủ Thần kia, khi đó kinh nghiệm của hắn sẽ tăng vọt, thực lực càng được nâng cao theo, nếu mọi chuyện hoàn hảo như vậy, chắc chắn hắn sẽ khống chế được chiến cuộc.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của hắn, tình huống cụ thể như thế nào không thể biết trước được.

Canh Dương Thiên nghe hắn nói vậy, cảm giác có chút khó khăn.

- Việc này sợ không quá thực tế.

Lâm Phàm sững sờ.

- Sao vậy?

- Ai là người đứng đầu?

Canh Dương Thiên hỏi.

- Chuyện này còn cần ai xuất đầu hay sao?

Lấy tình huống bây giờ mà vẫn chia rẻ năm bè bảy mảng, kết quả cuối cùng rất rõ ràng, từng bộ phận sẽ bị tiêu diệt dần dần, các Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục đều rất đoàn kết, hơn nữa tên Vị Lai Vô Lượng Vương Phật luôn luôn gây xích mích nên rất khó nói hắn sẽ không gây ra chuyện gì nữa, nếu sức mạnh Vô Tận đại lục từ từ bị suy yếu đến trình độ nhất định thì lúc đó đoàn kết lại cũng vô ích.

Lời Lâm Phàm nói vô cùng chính xác, hiện tại Nguyệt Ảnh đại lục không dám mạnh mẽ tấn công vì bọn chúng biết thực lực Vô Tận đại lục cũng không yếu.

Chín đại tông môn ngoại trừ Thiện Ác Phật Tông của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật ra, còn lại tám đại tông môn, cường giả Tiên Vương cảnh của tám tông môn kia không kém bao nhiêu so với Chủ thần của Nguyệt Ảnh đại lục.

Nguyệt Ảnh đại lục cũng không có nhiều cường giả tầm cỡ như Chủ Thần hay Tiên Vương, thực lực những người còn lại đều không cao, nếu chúng rơi vào tay Lâm Phàm, chỉ có một con đường chết.

Canh Dương Thiên tán thành với quan điểm của Lâm Phàm nhưng những chuyện như vậy nào có đơn giản.

- Ý nghĩ của ngươi rất tốt nhưng ngươi phải biết chín tông, lục phái, ba động, bảy mươi hai bang kia không có khả năng sẽ đoàn kết lại, ngươi phải biết rằng mỗi một vị Tiên Vương đều vô cùng trọng yếu đối với bất kỳ một môn phái nào.

Lâm Phàm thở dài, giời ạ thật phiền phức, đám người này toàn thuộc thể loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa gặp dú xệ chưa hết hồn không hà, mệt thật chứ.

Sau khi rời khỏi cấm địa tông môn, Lâm Phàm trở về chỗ của mình.

Hắn bắt đầu suy nghĩ về vấn đề mình cần phải đối mặt.

Thực lực mình bây giờ đã không yếu như ngày trước, nhưng vẫn không có bất kỳ phần thắng nào nếu đối mặt với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, nếu hắn cũng đạt đến cảnh giới như Vương Phật, hắn có niềm tin chắc chắn sẽ giết được tên kia.

Tuy hiện tại các tông môn đều chống đối lại Nguyệt Ảnh đại lục, nhưng vẫn có không ít tông môn giữ lại thực lực, không dám tham chiến, không ngờ những lão tổ các tông môn kia lại ngu như vậy.

Những tông môn ở sâu bên trong Vô Tận đại lục luôn kê cao gối, không lo không buồn, bởi vì bọn họ nghĩ, thời điểm Nguyệt Ảnh đại lục xâm lấn đã có những tông môn nằm ở ngoại vi chống đỡ, dù không muốn cũng phải đánh.

Lâm Phàm thật sự cạn lời với mấy ông này.

Mà lúc này, tại Hải vực Động Hư có một sự việc đang diễn ra.

Nơi đó đã từng là một cái bí cảnh thế nhưng trải qua sự xâm lấn của Nguyệt Ảnh đại lục thì cái bí cảnh kia cũng đã sớm bị đạp cho bằng phẳng.

Đế Đạo Tông, một trong chín đại tông môn, có tuyến phòng ngự xung quanh hải vực Động Hư phòng ngừa Nguyệt Ảnh đại lục xâm lấn.

Mấy vị Thái Thượng lão tổ của Đế Đạo Tông cực kỳ đau đầu vì vị trí của tông môn bọn họ không tốt lắm, vị trí của họ rất gần phạm vi Nguyệt Ảnh đại lục đã xâm lấn, chỉ cần Nguyệt Ảnh đại lục tấn cồng, Đế Đạo Tông sẽ chạm mặt bọn họ đầu tiên.

Những lão tổ kia lại không thể di chuyển toàn bộ sơn môn của mình, nên chỉ đành bất đắc dĩ chống đỡ mà thôi.

Quãng thời gian đã khiến đệ tử của họ tử thương vô số, nhưng họ không có cách nào thay đổi việc này cả.

Lúc này, các đệ tử Đế Đạo Tông vẫn đang thay phiên nghỉ ngơi và tuần tra tại mảnh hải vực này.

- Cũng không biết mấy tên ngoại lai của Nguyệt Ảnh đại lục kia lúc nào mới tấn công chúng ta nhỉ?

Một tên đệ tử lo lắng hỏi.

- Tạm thời chúng sẽ không đánh chúng ta đâu, lần trước lão tổ tự mình ra tay nên đã đẩy lùi bọn chúng rất xa, chúng tự nhiên biết lão tổ lợi hại, không có gan xâm lấn nữa đâu.

- Điều này cũng đúng...

Các đệ tử đang trò chuyện với nhau nhưng vẫn lo lắng đề phòng, bọn họ lo lắng vì những thủ đoạn bên Nguyệt Ảnh đại lục thật sự quá quỷ dị.

Một tên đệ tử chợt rùng mình một cái.

- Lạnh quá, khí trời tự dưng lạnh vậy?

- Ồ, các ngươi nhìn xem bên kia có người đang tới thì phải?

Một đệ tử khác ngưng thần quan sát rồi nói.

- Không phải Nguyệt Ảnh đại lục xâm lấn, hình như chỉ là một cô gái.

- Nữ tử?

Mọi người đều sững sờ, ai cũng không dám tin tưởng, sao có một cô gái đi vào loại địa phương này.

- Ta đi nhìn một chút… Đệ tử áo xanh nói rồi nhanh chóng đi đến phía cô gái kia.

- Cô nương là ai vậy? Ở đây rất nguy hiểm nên, cô nương mau rời đi đi!

Đệ tử kia nhắc nhở, nhưng hắn càng đến gần cô gái lại càng cảm thấy lạnh giá.

Cô nàng cũng không nói lời nào cứ yên tĩnh đi tới như thế, mỗi khi nàng bước một bước, bàn chân dưới mặt đất lại để lại một vệt băng sương.

Tên đệ tử nghi hoặc, hắn không hiểu vì sao nàng lại không nói chuyện? Hắn muốn lên trước ngăn cản cô nàng.

Nhưng trong nháy mắt đó, hắn cũng phát hiện một luồng khí tức băng lãnh đang xâm nhập vào trong cơ thể mình.

Nhưng chưa nói đến câu thứ hai, hắn đã bị đóng băng trở thành một cái tượng đá.

Các đệ tử còn lại cười ha hả nhìn hắn.

- Sư đệ đang làm gì đó, sao không nhúc nhích vậy chứ?

- Không biết, vừa nhìn người kia là con gái thì hắn đã không nhịn được xông lên rồi.

- Ha ha...

Trong lúc mọi người đang cười lớn có một đệ tử lanh mắt phát hiện sự việc không được bình thường, hắn nhìn thấy vùng đất trước mặt tự nhiên bị một tầng sương tuyết bao trùm, hơn nữa nó còn không ngừng kéo lại đây.

- Cẩn thận...

Một đệ tử kinh hô nhưng nháy mắt sau đó hắn đã bị đóng băng.

Những đệ tử khác thấy cảnh này cũng nhất thời kinh hoảng la lên.

- Nhanh bay lên không trung, mặt đất có vấn đề.

Xèo!

Xèo!

Cả đám đồng loạt bay vào hư không, nhưng lúc đó, bọn họ cũng cảm nhận được hư không cực kỳ âm hàn, sau đó tất cả đều bị biến thành tượng băng, rơi từ trên cao xuống đất.

Ầm!

Những tượng băng đều bị chia năm xẻ bảy.

Nữ tử kia vẫn từng bước một đi tới, thiên địa xung quanh từ từ biến thành một thế giới băng sương.

Rất nhiều bông tuyết lơ lửng trong hư không.

Hàn Sương Thần giáng lâm, khóe miệng nàng khẽ cười nhìn cảnh vật xung quanh.

- Tượng băng vẫn đẹp nhất.

Lúc này, Thái Thượng lão tổ Đế Đạo Tông đang trấn thủ ở đây mới cảm giác được tình huống chung quanh, hắn bay vào hư không ngưng mắt nhìn phương xa.

- Ngươi là ai?

Hàn Sương Thần ngẩng đầu, nàng mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng nhấc lên, sương lạnh càng thêm cuồng bạo.

Sắc mặt Thái Thượng lão tổ Đế Đạo Tông đại biến, hai tay hắn vậy mà bị một tầng băng sương bao trùm, pháp lực trong cơ thể hắn cũng bị đông cứng, không có cách nào vận chuyển.

Trong nháy mắt hắn cũng bị đóng băng thành một tượng đá, một chút sức phản kháng cũng không có.