Tối Cường Hệ Thống

Chương 1087: Là ta giết!



Người dịch: Minh Thư.

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

--------------------------------------------------

- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, dù có nguy hiểm cũng phải đi vào, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn ấy chứ.

Trong lòng Lâm Phàm nghĩ thế nhưng khi nghe mấy tên đệ tử kia kể lại, hắn cũng thấy dọa người, hắn cảm giác cô gái kia rất nguy hiểm.

Hơn nữa nhìn vùng sương lạnh này và căn cứ vào tâm lý học, nàng ta nhất định là một kẻ biến thái, mình nhất định phải cẩn thận mới được.

Lâm Phàm không có chút do dự nữa, nhanh chóng li khai.

Trong thế giới băng tuyết này có rất nhiều sinh linh của Nguyệt Ảnh đại lục dựng trại đóng quân, những luồng gió lạnh kia giống như nhận biết bọn chúng nên thổi vòng qua không gây tổn hại gì cho chúng cả.

Số lượng đại quân ó vô cùng lớn, Lâm Phàm không ra tay, hắn không muốn gây lên sự chú ý.

Lần này hắn lại đây chỉ muốn tìm hiểu tình huống ở đây thôi, nếu không có gì nguy hiểm hắn mới xuất thủ nhưng nếu có gì đó không đúng, hắn còn phải cẩn thận.

Ẩn thân trạng thái.

Tuy làm chuyện này rất thành thạo, trạng thái hiện tại không khác gì ẩn thân nhưng tiến vào trạng thái ẩn thân khiến hắn yên tâm hơn một chút, nếu không phải thế thì hắn luôn cảm giác như thiếu mất cái gì đó.

Rất nhanh sau đó hắn đã đến được vị trí cần đến.

Đây là địa phương lạnh giá nhất và cũng là đại bản doanh lúc trước của Đế Đạo Tông.

Giờ này nó đã bị chiếm lĩnh, hắn phát hiện bên ngoài Đế Đạo Tông có rất nhiều tượng băng, tư thế những băng điêu này vô cùng kỳ quái, hình như bị đông lại tư thế lúc còn sống.

- Đệch, thật biến thái mà.

Lâm Phàm cảm thán một phen, tượng băng rậm rạp chằng chịt có thể tạo thành một cuộc triển lãm mà, hắn không ngờ bên đối phương lại có người cao tay như thế, đóng băng tất cả mọi người lại, hơn nữa, nhìn tình huống xung quanh thì rõ ràng không có đại chiến xảy ra.

Nói một cách khác, phía Đế Đạo Tông không có một chút cơ hội phản kháng.

Ngay tại lúc này một luồng âm thanh lạnh lẽo từ hư không truyền đến.

- Lại là một cái tư liệu để làm tượng băng xuất hiện...

Lâm Phàm nghe được thanh âm này, nhất thời kinh sợ như nhìn thấy quỷ vậy, sao mình lại bị phát hiện ta, tác ơi buff nhỏ kia hơi quá tay rồi hic hic.

Lâm Phàm giờ cũng không suy nghĩ nhiều, co chân mà chạy thôi chứ làm gì đây.

Hắn không cần nhìn cũng biết đối phương rất mạnh, mình không phải đối thủ của người ta đâu.

Té gấp!

Đánh không lại thì cứ chạy, đặc biệt còn gặp phải một đối thủ biến thái thế này, không chạy chỉ có con đường chết.

Trong nháy mắt hắn đã chạy ra bên ngoài ngàn dặm.

Nhưng lúc này Lâm Phàm phát hiện phía trước xuất hiện một thân ảnh đang đợi mình.

Bóng lưng của nữ nhân.

Chuyện này...

Đưa mắt quan sát, Lâm Phàm cảm nhận được khí tức đối phương còn mạnh hơn cả Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, hơn nữa khí tức này vô cùng băng lãnh, cho người ta cảm giác lạnh thấu xương, có thể đóng băng tất cả.

Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng, nói.

- Ngươi là ai? Ta chỉ đi ngang qua nơi này thôi.

Hàn Sương Thần xoay người, khi Lâm Phàm nhìn thấy khuôn mặt kia, nhất thời sững sờ quát.

- Thủy Thần...

Xèo!

Chỉ trong chớp mắt, nữ tử kia đã xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, hắn cảm giác được lồng ngực mình trở lên rất lạnh nên kinh hãi lùi về sau.

Trong lòng hắn kinh ngạc vạn phần, tốc độ thật nhanh a.

Hàn Sương Thần nhìn Lâm Phàm nói.

- Ngươi đã gặp muội muội ta...

Lâm Phàm nghe nói thế, nhất thời ngây ngẩn cả người, Thủy Thần là muội muội của nữ nhân biến thái này?

Vậy sự tình mình đánh đập tàn nhẫn Thủy Thần tới chết nhất định không thể nói ra, hoá ra là tỷ muội, hèn gì nhìn giống nhau đến thế.

Nhưng có một chuyện khiến Lâm Phàm không nghĩ ra, tại sao thực lực hai người lại chênh lệch ghê như vậy, một người trên trời, một người dưới đất, chênh lệch thật sự quá lớn đi.

Thời điểm Lâm Phàm đang do dự, hơi thở Hàn Sương Thần thay đổi càng thêm sắc bén, hoa tuyết đang lơ lửng trong hư không biến thành tuyết tinh, nhiệt độ xung quanh ngày càng thấp hơn, khiến người ta có cảm giác hư không cũng sắp bị đóng băng.

- Ngươi gặp muội muội ta?

Thanh âm lạnh lẽo lần nữa truyền đến, lần này càng thêm lạnh giá.

Nội tâm Lâm Phàm run lên, mặt hắn lộ vẻ sợ sệt.

- Ta không dám nói, ta sợ nói rồi sẽ bị giết chết.

Hai mắt Hàn Sương Chủ Thần lạnh lẽo nhìn hắn.

- Ngươi không nói thì ta sẽ giết ngươi.

Lâm Phàm nhìn nàng, sau đó mở miệng.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đã giết nàng.

Nghe câu nói này, Hàn Sương Chủ Thần bắt đầu trầm mặc không nói gì thêm, Lâm Phàm cũng không biết chuyện ra sao rồi nhưng dù thế nào hắn cũng phải cố gắng thêm mắm thêm muối vào mới được.

Ngay sau đó, khí tức Hàn Sương Thần khóa Lâm Phàm lại.

- Ngươi nói láo...

Trong lòng Lâm Phàm bắt đầu chửi ầm lên, lời nói ra cũng như bát nước đổ đi, nếu như không mang chuyện này ném lên người Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ca sẽ không manh họ Lâm nữa.

- Ta không có…

Hai mắt Lâm Phàm không một tia ý khiếp đảm nhìn thẳng nàng.

- Hừ, muốn chết...

Hàn Sương Chủ Thần chợt động, đột ngột xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, sương lạnh bạo phát, Lâm Phàm hoảng sợ phát hiện, hắn vậy mà lại bị sương lạnh đóng băng lại.

Xoạt xoạt!

Xoạt xoạt!

Sương lạnh dày đặc không cách nào chống đỡ.

Lâm Phàm rốt cục cũng cảm thụ được lời nói của những đệ tử lúc trước, pháp lực trong cơ thể thật sự bị ngưng đọng, khiến người ta không thể vận chuyển được.

Hàn Sương Chủ Thần nhìn chằm chằm Lâm Phàm nói.

- Nói dối, chết!

Lâm Phàm muốn chống đỡ luồng sương lạnh nhưng hắn không thể quá ra sức nên quát to.

- Ngươi sao lại không tin?

- Bởi vì tên trọc kia không có loại can đảm này...

Cmn!

Một câu nói triệt để làm Lâm Phàm cứng họng, hắn cũng không tìm ra câu nói nào để phản bác, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cực kỳ nham hiểm, thực lực cũng mạnh nên hắn không biết nói sao nữa.

Hàn Sương Thần nói con lừa trọc này không dám, vậy chắc chắn thực lực nàng ta rất mạnh nên mới có loại tự tin này.

Lâm Phàm giờ cũng không suy nghĩ được nhiều, thân thể hắn đang từ từ bị băng phong, nếu không nghĩ ra biện pháp, hắn sẽ trở thành tượng băng mất.

Nhất Niệm Thành Đan!

Trong bàn tay hắn xuất hiện hoả diễm bốc cháy, nhiệt độ nhanh chóng hòa tan những luồng sương lạnh, nhờ đó cũng khiến pháp lực trong cơ thể hắn vận chuyển trở lại.

Hàn Sương Thần vô cùng kinh ngạc, nàng không tin tên thổ dân này có thực lực hòa tan hàn băng của mình.

Lâm Phàm lập tức kéo khoảng cách với nàng, con mẹ này tâm tính và thực lực đều thuộc dạng biến thái, năng lực băng tuyết lại quá khó giải, nếu còn ở đây, hắn vẫn còn bị những luồng sương lạnh này ảnh hưởng.

Phải nghĩ biện pháp ly khai mới được.

Thực lực cô nàng cường đại hơn Vị Lai Vô Lượng Vương Phật rất nhiều, tuy còn chưa đến Thiên Quân cảnh, nhưng Lâm Phàm nghĩ, ả cách Thiên Quân cũng chỉ một bước mà thôi.

Ngay thời điểm Lâm Phàm đang tìm biện pháp, hư không đột nhiên rung động.

Hai thanh băng trùy xuyên không lao đến, khí tức của chúng khiến người ta không có khả năng phản khán.

Xì xì!

Băng truỳ đâm thủng bả vai Lâm Phàm, hai lỗ máu xuất hiện, bề ngoài bết thương có một mảnh tuyết sương không ngừng ăn mòn thân thể hắn.

- Thật mạnh...

Lâm Phàm biết mình không phải đối thủ của nàng, hắn dùng hoả diễm Nhất Niệm Thành Đan vỗ vào hai lỗ máu tươi, trục xuất sương lạnh trên đó ra ngoài, sinh mệnh lực lượng bộc phát, tu bổ thương thế.

- Nếu như đã nói dối, vậy thì chết đi!

Hàn Sương Thần lạnh lùng quát khẽ, sương lạnh trong hư không đột nhiên bạo động, vùng thế giới này đang bắt đầu đóng băng, rồi không ngừng kéo dài, phong tỏa toàn bộ đường đi của Lâm Phàm.

Tâm thần Lâm Phàm ngưng trọng nhìn tứ phương, thôi xong cmn đời trai ca rồi!

Hư không bị đóng

băng, còn không ngừng co rút, hắn dồn vào một chỗ.

Lâm Phàm hơi nhướng mày, phải nghĩ biện pháp mới được.

- Ta nói...

Ở thời khắc mấu chốt này, Lâm Phàm quát lên.

Băng sương xung quanh dừng lại.

- Nói mau.

Lâm Phàm nhìn Hàn Sương Thần nói.

- Ta có thể nói, thế nhưng ngươi nhất định phải thả ta rời đi.

Nàng lạnh lùng nói.

- Được!

Lâm Phàm lắc đầu.

- Không được, ngươi thề ta mới tin.

Lông mày Hàn Sương Thần cau lại, rõ ràng không thích như thế.

- Ngay cả yêu cầu này cũng không thể đáp ứng thì ngươi giết ta đi, cả đời ngươi cũng sẽ không biết muội muội mình bị ai giết chết.

Nàng nhìn Lâm Phàm.

- Được, Hàn Sương Thần ta xin thề với Hỗn Độn Chi Chủ, chỉ cần ngươi nói thật, hôm nay ta sẽ không giết mà còn thả ngươi ly khai, nếu như trái lời thề, thần cách sẽ bị phá nát.

Ầm ầm!

Thiên địa xuất hiện tiếng sấm nổ vang, hưởng ứng lại lơi thề.

Giờ Lâm Phàm mới biết cô nàng này gọi là Hàn Sương Thần.

Thực lực nàng dĩ thật sự quá khủng bố.

- Nói đi!

Hàn Sương Chủ Thần mở miệng nói.

Lâm Phàm nhìn ả, yên lặng hồi lâu mới nói.

- Ai…Kỳ thực là ca giết...