Tối Cường Hệ Thống

Chương 1090: Chém chết ngươi, con mụ này!



Người dịch: Minh Thư.

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

--------------------------------------------------

Luận vô liêm sỉ thì ai có thể hơn được Lâm Phàm hắn, hôm nay hắn không tin không thu thập được con mụ thối tha này, nếu vẫn không làm được, mình tự dùng một chiêu Xoay Chuyển Càn Khôn cho xong, còn làm nam nhân làm cái quái gì nữa, biến thành nhân yêu đi.

- A! Đau quá a...a …

Lâm Phàm gào thét thê thảm, khiến người ta có cảm giác như hắn thật sự không xong rồi.

Lâm Phàm trực tiếp phong tỏa lại khả năng hồi phục của Ngô Đồng Thần Thụ, không để một tia sinh mệnh lực nào tiết lộ ra ngoài.

Hàn Sương Thần chau mày nhìn hắn, khi nàng ngẩng đầu lên thì cảm thấy, thiên địa như đang ấp ủ một luồng ý niệm.

Lời thề chính là lời thề, mặc dù nàng hướng về Hỗn Độn Chi Chủ tuyên thệ, nhưng lời thề không phân biệt ngươi là ai, ta là ai, chỉ cần ngươi làm trái, đều bị trừng phạt.

Theo khí tức Lâm Phàm càng ngày càng yếu, Hàn Sương Thần cũng cảm giác được nguy hiểm càng ngày càng nồng nặc.

- A..., ta...ta ... không.. gắng gượng được rồi...

Lâm Phàm nói đứt quãng, sau đó đầu lưỡi hắn duỗi ra, chuẩn bị tử vong.

- Không…

Hàn Sương Thần cảm nhận được một cỗ ý niệm vô cùng mạnh mẽ không cách nào chống lại từ trên trời giáng xuống, xuyên qua Thần Hạch của nàng.

Xoạt xoạt!

Thần Hạch xuất hiện vết nứt khiến Hàn Sương Thần phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nàng vô cùng nhợt nhạt, nàng không nghĩ tới tên thổ dân kia lại sử dụng biện pháp như thế, mà nàng cũng không ngờ biện pháp này dĩ nhiên có thể hiệu nghiệm.

Cái này cùng mình có quan hệ sao? Mình có nhúc nhích mẹ gì đâu, đây do hắn tự mình đụng vào mình mà, nhưng lời thề vẫn dính lên đầu là thế nào.

- Không... Không...

Xoạt xoạt!

Theo khí tức Lâm Phàm ngày càng yếu thì vết nứt trong Thần hạch của Hàn Sương Thần càng lúc càng nhiều, đối với loại cường giả như Hàn Sương Thần, nếu Thần hạch vỡ thì nàng cũng xong đời, tu vi tự thân mười phần không còn một, muốn khôi phục như cũ sợ phải mất rất nhiều thời gian.

- Thổ dân, ngươi quá hèn hạ…

Hàn Sương Thần gào thét, trong lòng nàng bùng lên cơn giận dữ, hận không thể chém tên này thành muôn mảnh.

- Ta đê tiện cái gì? Ngươi rõ ràng muốn giết ta mà, ta bị tường băng của ngươi đụng bị thương, sắp chết rồi.

Lâm Phàm gào thét trả lời, hắn phát hiện khí tức cô ả ngày càng yếu, Thần hạch của nàng đang nứt vỡ dần rồi.

Xoạt xoạt!

Xoạt xoạt!

Thanh âm thần hạch vỡ tan nghe rất chói tai nhưng Lâm Phàm hiện đang cảm thấy hết sức sảng khoái, Hàn Sương Thần chuẩn bị chạy trốn nhưng vẫn nghiêm túc nói.

- Thổ dân, ta nhất định sẽ giết ngươi.

Nàng không thể lưu lại nữa, tất cả chuyện này đều do Lâm Phàm hại mình, tên này tuyệt đối sẽ không chết nhưng Thần hạch của nàng đã xuất hiện vết rạn nứt điều đo ảnh hưởng với nàng rất lớn, vì phòng ngừa vạn nhất, nàng phải mau mau rời đi.

Bây giờ Thần hạch đã vỡ, nàng cần từ từ tu bổ lại nó.

Lâm Phàm thấy con mụ nạy muốn chạy, nhất thời cuống lên, Ngô Đồng Thần Thụ được hắn thả ra, sinh mệnh lực sôi trào mãnh liệt dung nhập vào thân thể, sau đó hắn nhanh chóng lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ ra đuổi theo cô nàng.

- Con mụ thối tha kia, đứng lại cho ca, ca muốn giết ngươi.

Vừa rồi Lâm Phàm còn bày ra bộ dạng sắp chết nhưng vào lúc này hắn đã sinh long hoạt hổ như bình thường, đang đuổi theo Hàn Sương Thần.

Tình hình trận chiến nháy mắt phát sinh biến hóa.

- Lâm Phàm..

Hàn Quân Thiên phá không đến nhưng không biết ở đây đang chuyện gì xảy ra.

Lâm Phàm nhìn thấy Hàn Quân Thiên nhất thời mừng rỡ hô to.

- Tông chủ, mau cùng ta giết còn mụ thối kia, không thể để nàng chạy trốn.

Hàn Sương Thần bốc lên lửa giận vô tận nhìn Lâm Phàm đang cầm Vĩnh Hằng Chi Phủ đuổi theo nàng.

- Thổ dân vô sỉ, ta nhất định sẽ trở lại!

Xoạt xoạt!

Hư không phát ra âm thanh giống như mặt kính bị phá, nó chặn đường đi của Lâm Phàm, Hàn Sương Thần biến mất trong nháy mắt.

Lâm Phàm thở dài, hắn vậy mà để nàng trốn thoát, hôm nay thực là ngày chó đẻ, cơ hội tốt như vậy cũng không nắm được, thật sự khiến người ta thương tâm.

Hàn Quân Thiên lên trước hỏi.

- Xảy ra chuyện gì?

- Đó là Chủ Thần đã biến phương Bắc thành như vậy, thực lực ả ta rất mạnh, ta rất vất vả mới hãm hại được nàng nhưng không ngờ nàng bị thương nặng rồi mà vẫn chạy thoát, nếu thể giết nàng, thực lực Nguyệt Ảnh đại lục chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề.

Lâm Phàm nói.

Hàn Quân Thiên sững sờ, khuôn mặt lộ ra vẻ không dám tin, chỉ một Chủ Thần đã có loại năng lực này, tuy nghi ngờ nhưng hắn vẫn tin lời Lâm Phàm nói.

Lúc này, cả vùng thế giới sương lạnh từ từ tiêu tan, đại địa trắng như tuyết khôi phục lại nguyên dạng.

Lâm Phàm chợt nghĩ đến nơi đóng quân của Nguyệt Ảnh đại lục, nhất thời nổi lên hứng thú.

- Tông chủ, Hàn Sương Thần đi rồi nhưng sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục còn chưa kịp đi hết, chúng ta nên mau chóng tiêu diệt chúng thôi, đây cũng coi như một loại đả kích đối với Nguyệt Ảnh đại lục.

Hàn Quân Thiên gật gật đầu, hắn theo dấu Lâm Phàm đến đây, tự nhiên sợ Lâm Phàm xảy ra chuyện, sương lạnh bên này thật sự quá kinh khủng, hắn là cường giả Tiên Vương nhưng vẫn cảm giác được pháp lực trong cơ thể bị cô đọng.

Chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi, người có thể năng lực thế này tất nhiên không phải cường giả tầm thường.

Lâm Phàm bay ngược trở về, quả nhiên thấy đội quân Nguyệt Ảnh đại lục đang rút lui, bọn họ đang sợ ngây người, không biết lãnh địa Hàn Sương Thần sao lại biến thành bộ dạng như thế.

- Ha ha...

Lâm Phàm cười lớn, khiến bọn họ nhất thời ngây ngốc.

- Là thổ dân của Vô Tận đại lục...

- Chúng ta chạy mau!

Hàn Quân Thiên kinh hãi nhìn những sinh linh phía dưới.

- Số lượng thật khủng bố, còn nhiều hơn một tông môn a.

Lâm Phàm gật đầu.

- Tông chủ, vốn ta muốn giết hết bọn họ nhưng bây giờ ta lại nảy ra một ý nghĩ mới,

nếu như có thể sử dụng bọn chúng, chúng ta sẽ giảm thiểu được rất nhiều tổn thất cho Vô Tận đại lục.

Hàn Quân Thiên lắc đầu.

- Làm sao để sử dụng chúng đây?

Lâm Phàm cười cười.

- Người xem ta này!

Lâm Phàm hít sâu một hơi, sau đó khí tức biến hóa, phía sau hắn phát ra phật quang vô tận, những tia phật quang này giống như dải lụa kéo dài vào trong hư không.

Phật quang bao phủ, chiếu khắp thiên địa.

Đại Độ Hóa Phật Quang, một môn tiên thuật nghịch thiên có thể độ hóa thế gian vạn vật, thực lực những sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục dưới đất rất nhỏ yếu nên không thể ngăn cản được.

Lâm Phàm niệm kinh Phật khiến từng vị Phật đà xuất hiện trong hư không, sau đó những vị phật đà này bao vây những sinh linh kia lại, phật văn màu vàng không ngừng lan toả.

Các sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục khi bị phật quang chiếu rọi, vẻ mặt từ từ thay đổi, nhìn giống như bị ngưng đọng thời gian.

- Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật...

Song chưởng Lâm Phàm hợp lại, một đạo phật quang mênh mông từ thủ chưởng bộc phát.

Hàn Quân Thiên sợ ngây người đứng một bên nhìn cảnh này, thế gian này lại có thần thông như thế, cho dù Thiện Ác Phật Tông cũng sẽ không có môn thần thông này đi.

Sau khi Lâm Phàm từ Cổ Thánh Giới đi ra, hắn phát hiện thần thông lấy được trong Cổ Thánh Giới hay Huyền Hoàng Giới kỳ thực không quá kém cỏi, không thua gì thần thông của Vô Tận đại lục, thậm chí có thần thông còn lợi hại hơn so nữa.