Tối Cường Hệ Thống

Chương 1097: Năm chắp một!



Người dịch: Minh Thư.

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

--------------------------------------------------

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật biết nếu hôm nay không nói mọi chuyện rõ ràng, bốn vị Chủ Thần này sẽ bị tiểu tử kia gạt, hắn không biết đối phương đến cùng muốn làm gì, sao vẫn luôn nói xấu hắn với đám Chủ Thần.

Tuy lần một lần hai chưa thành công, nhưng nếu như để hắn cứ tiếp tục như thế chắc sẽ có lần thành công, vậy kế hoạch của mình có thể bị rối loạn.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn bốn vị Chủ Thần.

- Các ngươi chớ tin lời của tiểu tử này, người này nổi tiếng âm hiểm xảo trá ở Vô Tận đại lục, hắn muốn các ngươi hiểu lầm bản Vương Phật, để hắn ngư ông đắc lợi, các ngươi không thể để hắn được như ý.

Bốn vị Chủ Thần nhìn Vương Phật, bọn họ không phải không tin hắn, chỉ là một ít chuyện đã xảy ra khiến bọn họ nghi ngờ, đặc biệt là vừa rồi, cơ hội tốt như vậy mà Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đột nhiên nhượng bộ, để thổ dân này giết Thiên Không Chủ Thần, bọn họ có tới bảy mươi hai Chủ Thần, bây giờ đã có vài vị bỏ mình, nếu như lại ngã xuống nữa, quả thật sẽ ảnh hưởng đến cả Nguyệt Ảnh đại lục.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật biết nếu như không giải thích rõ, sợ là không được, sau đó mở miệng nói.

- Các ngươi phải chú ý, trên người tên kia có bảo bối khống chế được thần thức, Quang Minh Thần cường hãn như thế nhưng trước mặt bảo bối này cũng không có bất kỳ sức phản kháng nào, cũng may bảo bối này chỉ có thể khống chế được hai người.

Bốn vị Chủ Thần nghe nói như thế, trong lòng run lên, không ngờ thế gian này lại có bảo bối bực này.

Mà lúc này, trong lòng Lâm Phàm bắt đầu chửi mẹ nó, mắng.

- Các ngươi có phải ngốc không? Trong thiên địa này làm gì có bảo bối như vậy, ta nói cho các ngươi biết, con lừa trọc này đang lừa các ngươi đó, hắn luôn muốn các ngươi mau chóng đi đời, chẳng lẽ các ngươi không có phát hiện ra? Trọc trọc, đừng có đùa bọn chúng nữa, mau chóng liên thủ giết bọn họ thôi.

- Nói láo, ngươi ngậm máu phun người!

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nổi giận, tiểu tử này không cần mặt mũi nữa rồi, mỗi một cường giả Tiên Vương cảnh cũng đều là hạng người đỉnh thiên lập địa, nhưng cái này lại biết sử dụng âm chiêu, hơn nữa còn ngày càng cao tay.

Mỗi một lần gặp mình là âm chính mình một cái, giống như không thể ly gián mình và đám Chủ Thần được, trong lòng hắn sẽ không thoải mái vậy á.

Nhất là bây giờ, hắn thấy bốn vị Chủ Thần đang tỏ vẻ hoài nghi, thật khiến hắn bất đắc dĩ, một đám Chủ Thần không có đầu óc.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hơi nhấc ngón tay, bánh răng tương lai quấn quanh trên người lần lượt đi ra.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật ta hướng Thương Thiên xin thề, nếu như ta có cấu kết người trước mắt này, sẽ rơi vào vô tận luân hồi, mãi mãi không được siêu sinh.

Ầm ầm!

Lúc này, thiên địa nổ vang trên bánh răng tương lai, vạn đạo phật quang phóng lên trời, thẳng vào mây xanh, từ nơi sâu xa có một cỗ ý chí giáng lâm, lời thề này hắn hướng về Hỗn Độn Chi Chủ.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không ngờ mình lại bị Lâm Phàm bức đến mức phải phát sinh lời thề, chuyện này là một loại sỉ nhục, hắn thân là Vương Phật, tự nhiên có sự kiêu ngạo của mình, nhưng bây giờ hết cách rồi, tiểu tử này bẫy mình đến nghiện, không thể để hắn thực hiện được ý đồ.

Lâm Phàm cũng sợ ngây người nhìn một màn trước mắt, hắn không ngờ tên trọc chơi lớn như vậy, trực tiếp phát lời thề, cái này coi như có chút bất đắc dĩ.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn bốn vị Chủ Thần.

- Như vậy đã được chưa?

Bốn Chủ Thần thấy tình huống này, hơi gật đầu, lúc này bọn họ mới tin Vương Phật, sau đó đưa ánh mắt nhìn qua Lâm Phàm.

- Không nghĩ tới tên thổ dân này lại âm hiểm quá thế, nếu không phải Vương Phật huynh xin thề với Thương Thiên, sợ rằng chúng ta đều bị hắn gạt.

- Hiện tại chúng ta liên thủ giết chết hắn.

- Giết!

Trong lòng Lâm Phàm bắt đầu suy tư nhìn tình huống trước mắt, thực lực Vị Lai Vô Lượng Vương Phật rất mạnh, nếu dựa vào bản lãnh thật sự, tuyệt đối không giết được hắn, nhưng Vị Lai Vô Lượng Vương Phật muốn giết mình cũng là chuyện không thể.

Thôi, đành chịu khổ một chút, coi như không giết Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, cũng phải giết bốn vị Chủ Thần kia.

Thâm Uyên Chủ Thần!

Bạo Vũ Chủ Thần!

Khế Ước Thần!

Hư Không Chủ Thần!

Bốn vị thần đều là Chủ Thần huyền diệu, năng lực bá đạo, nhưng đối với Lâm Phàm, độ khó bọn họ không quá lớn.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn Lâm Phàm.

- Tiểu tử, hôm nay ngươi không chạy thoát được đâu.

Lâm Phàm cười nói.

- Tại sao phải chạy, mới không gặp ba ngày, thật khiến ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, ngươi cho tằng ta vẫn như trước? Đối mặt với ngươi không có sức đánh trả, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, xem ca một chắp năm đây.

Vù!

Nói xong, bóng người Lâm Phàm khẽ động, hai tay chập lại ngưng tụ pháp lực, lực lượng vô tận chấn động thiên địa.

- Thâm Uyên chắc trai, ông đây sẽ giết ngươi trước.

Thâm Uyên Chủ Thần ngẩng đầu, mắt sừng hơi động, bàn tay vung lên, hư không bị xé rách, từng đạo vực sâu hư không xuất hiện, hấp lực cường đại lôi xé Lâm Phàm.

- Thổ dân, năm người bọn ta chắp một mình ngươi, xem ngươi làm sao giết được ta, quả thực tự rước lấy nhục.

Thâm Uyên Chủ Thần rít gào, một chiêu tung ra, thiên địa hoàn toàn u ám, như lâm vào trong vực sâu vô tận.

Bạo Vũ Chủ Thần hít sâu một hơi, một Bạo Vũ đột nhiên bộc phát, mặc dù không lớn, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó vô cùng kinh khủng, cỗ sức mạnh hủy diệt phá hủy thiên địa.

Hiện tại, Lâm Phàm lấy một địch năm, áp lực vẫn rất lớn, đặc biệt là Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hiện tại vẫn chưa động thủ, nhưng hắn nhất định phải cảnh giác con lừa trọc này, bởi vì không biết đối phương khi nào sẽ ra tay.

Hơn nữa hắn biết, nếu như Vị Lai Vô Lượng Vương Phật động thủ sẽ rất khủng khiếp.

Một cỗ cơn gió cường đại kéo tới, Lâm Phàm hơi nhướng mày, thân thể nhích sang một bên, xoay người đấm ra một quyền, lực lượng tận thế bộc phát mãnh liệt đánh vào Bạo Vũ.

Ầm ầm!

Bạo Vũ đung đưa không ngừng sau đó tan rã, nhưng sức mạnh của Bạo Vũ Chủ Thần sức mạnh cũng không chỉ như thế, một kình lực lan truyền từ hư không, thổi phù một tiếng sượt qua mặt Lâm Phàm.

Một vết máu xuất hiện.

Lâm Phàm sờ vết thương, sau đó phục hồi như cũ.

- Không ngờ phong mang sắc bén như thế.

Thực lực Lâm Phàm hiện tại rất mạnh, nhưng phong mang của Bạo Vũ Chủ Thần lại không thể không cảnh giác, mặc dù không tạo thành bao nhiêu thương tổn với hắn, nhưng nếu tên này ở một bên đánh lén, sẽ hết sức khó giải quyết.

Bạo Vũ Chủ Thần cười lạnh một tiếng.

- Không cắt được đầu ngươi xuống, coi như vận khí ngươi tốt.

Lâm Phàm hít sâu một hơi nhìn Bạo Vũ Chủ Thần, trong mắt lóe lên tinh quang.

- Tốt, nếu đã như vậy, vậy trước tiên..

Khế Ước Chủ Thần khinh thường nói.

- Thổ dân, có chúng ta ở đây, ngươi cho rằng mình có thể thành công?

Lâm Phàm liếc xéo mấy người, sau đó bay thẳng đến chỗ Bạo Vũ Chủ Thần, một chưởng duỗi ra, đánh về phía đối phương.

Bạo Vũ Chủ Thần quát lớn.

- Không biết tự lượng sức mình!

Ầm!

Một lốc xoáy to lớn xuất hiện, phong mang cường đại trực rời hư không, bao phủ Bạo Vũ Chủ Thần.

- Thổ dân, ngươi muốn giết bản Thần, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này không?

Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra một nụ cười khinh thường, cánh tay xuyên vào lốc xoáy.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật thấy một màn trước mắt, lập tức ngưng lại, lớn tiếng nhắc nhở.

- Cẩn thận, đừng cứng đối cứng với hắn!