Tối Cường Hệ Thống

Chương 1107: Ai cho ngươi dũng khí?



Người dịch: Minh Thư.

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

--------------------------------------------------

Trong nháy mắt sau đó, thiên địa tràn ngập hơi thở vong linh, đây là khí tức đặc thù của các vong linh.

Mặt đất không ngừng rung động nứt toác, một cái vực sâu vô đáy xuất hiện, vô số bàn tay màu xám tro từ trong vực sâu bò ra, từng tiếng gầm thét giống như âm thanh của dã thú vang lên.

Tâm thần các đệ tử run động nhìn hình ảnh trước mắt, đây là một màn khiến bọn hắn sợ nhất và cũng là cảnh tượng kinh khủng nhấ.

Vong Linh Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục đang triệu hồi vô số vong linh, những người của Vô Tận đại lục đã chết, hắn bọn họ trở thành cỗ máy chỉ biết giết chóc, không có một tia ý thức nào.

Những đệ tử thủ ở đây có thể thấy những đồng môn sư huynh đệ của mình trong đám vong linh kia, những đồng đội đã từng kề vai chiến đấu với họ.

Lúc này, một tiếng sắc bén truyền đến.

- Đám thổ dân ngu ngốc! Vong Linh Chi Thần đã giáng lâm, các ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội sống sót nữa, không muốn chết thì mau mau buông vũ khí, quỳ xuống thần phục.

Thanh Minh lão tổ nhìn tình cảnh trước mặt nói.

- Thủ đoạn của Vong Linh Chủ Thần quá mức quỷ dị, hắn không những triệu hoán ra những vong linh thực lực rất mạnh mà những vong linh này còn không úy kỵ đau đớn, chỉ khi hủy diệt chúng hoàn toàn, chúng mới tử vong.

Lâm Phàm nhìn đám vong linh mênh mông như biển trước mắt, hắn cũng cảm thấy chuyện này rất khủng bố, thân thể những vong linh này không những tản ra mùi vị của sự chết chóc, kèm theo một loại khí tức ăn mòn, giống như chết rồi nhưng vẫn kèm theo thuộc tính lúc còn sống vậy.

- Bồ Tâm lão tổ, chuyến này phải xem ngươi rồi.

Lâm Phàm mở miệng.

Bồ Tâm lão tổ gật đầu.

- Khinh nhờn tiên linh chính là tội lớn, Phật Tổ từ bi! Hãy để ta đưa bọn họ trở về nơi họ nên ở đi.

- A Di Đà Phật!

Thời khắc này, Bồ Tâm lão tổ nhắm mắt lại, một tay đặt trước ngực lẩm nhẩm phật hiệu, một vòng Phật quang to lớn xuất hiện sau đầu, tản ra quang mang chói mắt, những luồng ánh sáng giống như dải lụa xuyên thấu đất trời, xung quanh Bồ Tâm lão tổ xuất hiện vô số Phật đà, những vị Phật đà này không ngừng bay xung quanh người hắn, miệng niệm kinh Phật khiến phật âm càng ngày càng dày đặc, âm thanh ngày càng vang dội.

- Đại Từ Bi Quang Minh Thuật!

Tiên thuật thần thông cao thâm nhất của Thiện Ác Phật Tông, tiên thuật này có thể độ hóa tất cả lực lượng tà ác trong thế gian.

Phật quang che kín bầu trời từ từ bay đi về phương xa, vầng phật quang này từ từ quét sạch hắc ám trong thiên địa, nó từ từ bao trùm lên tất cả núi non sông suối.

Khi những vong linh chạm vào Phật quang này liền kêu thảm một tiếng, một đoàn hắc khí từ trên người chúng bay ra rồi dần dần biến mất khỏi thế gian.

Vong Linh Chủ Thần thấy cảnh này, sắc mặt đại biến.

- Làm sao có thể? Đây là năng lực gì? Chẳng lẽ Quang Minh Thần đã đầu phục bên đám thổ dân? Nhưng Quang Minh Thần đã chết rồi, mà nguồn sức mạnh này cũng không giống sức mạnh của Quang Minh Thần, vậy chuyện này...

Lông mày Ác Mộng Chủ Thần ngưng lại khi thấy hình ảnh trước mắt.

- Vong Linh Chủ Thần, chúng ta nên rời khỏi đây thôi, xem như lần này chúng ta thất bại rồi, năng lực của tên thổ dân này khắc chế chúng ta nếu như chúng ta cứ tiếp tục lưu lại nữa thì e sợ sẽ ngỏm tại đây mất.

- Đáng ghét, thật sự không cam lòng, mà sao bên phái thổ dân lại có tồn tại cỡ này chứ?

Vong Linh Chủ Thần không cam lòng nói ra, Chủ Thần có năng lực khắc chế hắn chỉ có Quang Minh Thần thôi, nhưng Quang Minh Thần cũng đã bị giết rồi, không thể nào có người chống đối lại quân đoàn vong linh vô tận của hắn được, loại sức mạnh này không có khả năng tồn tại.

Hắn không nghĩ đến thời điểm này vẫn còn nhân vật như thế bên phe địch.

- Đi thôi! Chúng ta cùng trở về, Chiến Thần đã ngưng tụ ra quân đoàn chiến tranh, đang chuẩn bị bắt đầu tổng tiến công rồi, nhóm thổ dân của Vô Tận đại lục sẽ sớm bị tiêu diệt thôi.

Ác Mộng Chủ Thần nói.

Vong Linh Chủ Thần gật đầu, nhưng ngay khi bọn họ chuẩn bị rời, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt.

- Muốn rời đi? Hai vị ngay cả lời chào hỏi cũng không nói, thật sự không có chút lễ phép nào nha.

Lâm Phàm trong nháy mắt xuất hiện đánh ra một quyền đánh vào mặt Ác Mộng Chủ Thần.

Ầm!

Về mặt sức mạnh, Ác Mộng Chủ Thần cũng không quá cường đại, còn thực lực hiện tại của Lâm Phàm lại mạnh hơn phần lớn Chủ Thần, coi như bây giờ, hắn có đối mặt với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, hắn cũng không sợ, Ác Mộng Chủ Thần này càng không phải đối thủ của hắn.

Một quyền hạ xuống, đầu Ác Mộng Chủ Thần xoay một vòng 360 độ, xương cổ của hắn cũng bị nứt toác, loại vết thương nay không thành vấn đề với hắn.

Nhưng hắn hoảng sợ phát hiện, mặt mình lại bị đối phương đánh nát một nửa.

Một tay Lâm Phàm nắm đầu Ác Mộng Chủ Thần.

- Các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi như thế không có lễ tý nào, muốn rời khơi nơi này thì chí ít cũng phải giao ra cái gì đó cho ta chứ!

Nhãn cầu Ác Mộng Chủ Thần nổi lên, hắn hoảng sợ nhìn Lâm Phàm, không ngờ tên này lại mạnh như thế, một quyền đánh xuống khiến bọn họ không có sức đánh trả.

- Thả ta ra...!

Ác Mộng Chủ Thần quát lớn, lực lượng ác mộng cường đại oanh kích tâm thần Lâm Phàm, hắn muốn Lâm Phàm trầm luân trong ác mộng và hoàn toàn lạc lối.

Lúc này, Lâm Phàm cũng cảm giác được trong cơ thể đang có một đoàn ác mộng lực đang nhiều loạn, nhưng chỉ nháy mắt nó đã bị hệ thống trấn áp.

- Ngươi...

Ác Mộng Chủ Thần kinh hãi, hắn không ngờ tới ác mộng lực của mình lại bị trấn áp trong nháy mắt, sao có thể có chuyện đó…?

Lâm Phàm vung nắm đấm lên, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.

- Biết đây là cái gì không?

Nửa bên cằm Ác Mộng Chủ Thần đã không còn, một bên cằm bị nổ nát đang có vô số đạo lưu quang bao phủ, những ánh sáng đó là thần lực, giờ hắn nhìn nắm đấm của Lâm Phàm, càng khẩn trương lên tiếng.

- Nắm đấm...

Lâm Phàm nở nụ cười.

- Ngươi quá ngốc rồi, đây không phải nắm đấm mà là đại nắm đấm.

- Ngươi…

Ác Mộng Chủ Thần cảm giác đối phương đang đùa bỡn mình, nhưng chưa kịp tức giận thì nắm đấm kia đã in vào hốc mắt hắn, nó không dừng lại mà trực tiếp đánh nát đầu hắn.

Máu tươi phun trào, Thần hạch của hắn tản ra thần lực cuồn cuộn, không ngừng tu bổ lại đầu mình.

- Chẳng lẽ Chủ Thần lại kém như vậy, vì sao các ngươi lại có dũng khí đến xâm lấn Vô Tận đại lục ta thế? Nói cho lão tử biết, ai cho các ngươi dũng khí này?

Hai tay Lâm Phàm nắm lại giống như thiết chùy, oanh kích từ đầu hắn xuống dưới.

Sức mạnh cuồng bạo bộc phát, thân thể Ác Mộng Chủ Thần nổ tan tành, Thần hạch của hắn đang trôi nổi trong hư không, trong đó truyền đến từng tiếng thét gào, giống sấm chớp vậy.

- Súc sinh, ngươi là tên súc sinh, Vong Linh Chủ Thần cứu ta với, cứu ta…

Ác Mộng Chủ Thần rống giận, hắn không ngờ tên thổ dân này lại tàn nhẫn như vậy, dĩ nhiên hủy diệt thân thể mình.

Vong Linh Chủ Thần thấy thế, nội linh bắt đầu run rẩy, hắn cũng không dây dưa, nhanh chóng trốn vào hư không, bắt đầu chạy trốn.

Lâm Phàm nắm Thần hạch Ác Mộng Chủ Thần trong tay liếc mắt nhìn Vong Linh Chủ Thần.

- Ác Mộng Chủ Thần à, không ai có thể cứu ngươi đâu!

Ầm!

Năm ngón tay bóp nhẹ, thần hạch nháy mắt vỡ tan, từng đạo lưu quang phiêu tán rồi biến mất.

Lâm Phàm nhìn những thứ này, không tự chủ được cảm thán.

- Thật đẹp mắt a....