Tối Cường Hệ Thống

Chương 1108: Đại Đao Năm Nghìn Mét



Người dịch: Minh Thư.

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

--------------------------------------------------

Vong Linh Chủ Thần kinh hãi nhìn một màn phía sau lưng, địch nhân quá tàn nhẫn, hắn đánh Ác Mộng Chủ Thần chết không toàn thây, ngay cả Thần hạch cũng bóp nát mà vẫn tàn nhẫn nói đẹp nữa...

Không! mình không thể chết ở chỗ này được, tuyệt đối không thể, mình nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây, trở lại thông báo cho những Chủ Thần khác.

Ầm!

Vong Linh Chủ Thần đang bay trong hư không giống như đụng phải cái gì, hắn bị ngăn cản, không thể di chuyển được.

Khi hắn nhìn rõ mới phát hiện, hư không có một tầng hào quang đang lưu chuyển, đây là phong ấn thuật, đám thổ dân này phong ấn hư không rồi.

Vong Linh Chủ Thần bị Lâm Phàm dọa sợ vỡ mật, khi hắn quay đầu lại nhìn, thấy tên thổ dân kia vẫn đứng ở đó không có truy đuổi theo hắn, thấy thế hắn rống giận hét lớn, sau đó xuất ra từng đạo thần lực đánh vào bình phong, nhưng phong ấn vẫn không nhúc nhích một chút nào.

- Không...

Vẻ mặt Vong Linh Chủ Thần dữ tợn gào thét, hai tay hắn không ngừng đánh vào bình phong trong hư không, hắn nhất định phải rời đi nơi này, hắn không thể chết ở đây được.

Hắn không muốn giống như Ác Mộng Chủ Thần, chết một cách thê thảm như thế, ngay cả cơ hội chuyển thế cũng không có.

Cái tên thổ dân này là ác ma hay sao mà so với bọn họ hắn còn kinh khủng hơn vạn phần như thế.

Thanh Minh lão tổ thấy cảnh này, tâm thần cũng trở lên kinh hãi.

- Lâm Phàm mạnh vậy rồi à? One shot Ác Mộng Chủ Thần, quả thực quá khủng bố mà.

Bồ Tâm lão tổ cảm thán.

- Hắn là hi vọng trong đại kiếp nạn lần này, chỉ là không biết vì sao hắn không trấn áp Vong Linh Chủ Thần ngay nhỉ?

Đám đệ tử cũng kinh hãi nhìn những chuyện đang xảy ra.

Bọn họ tự nhiên biết Lâm phàm, không những biết mà còn trở thành fan cuồng của hắn nữa, mà bây giờ, bọn họ có một loại sợ hãi vì thực lực Lâm sư huynh, Ác Mộng Chủ Thần cực kỳ cường hãn kia trong tay Lâm sư huynh, một chút phản kháng cũng không có, thực lực bực này thật quá kinh khủng.

Thời khắc này, nội tâm đang rất khẩn trương của bọn họ cũng bắt đầu bình tĩnh lại, sau đó bàn luận với nhau.

- Các ngươi nói Lâm sư huynh sẽ đối phó Vong Linh Chủ Thần như thế nào?

- Các ngươi nói, sẽ không phải thông một phát chết tươi như vừa nãy chứ?

- Ta thấy rất có thể, Vong Linh Chủ Thần dám khinh nhờn những người đã chết, tội này đáng bị thông nát đít đến chết lắm!

- Thông nát hắn đi ca ơi…!!

...

Mà lúc này, Lâm Phàm lại đang chăm chú nhìn Vong Linh Chủ Thần phía xa, trong lòng hắn rất bình tĩnh, tên này có thể chạy trốn hay sao? Khẳng định không thể.

Nhưng nếu cho hắn chết nhanh cũng quá tiện nghi cho hắn rồi, có lẽ mình nên giáo dục hắn thật tốt mới được.

Hơn nữa, lúc này hắn đang muốn luyện khí.

Lâm Phàm liếc mắt nhìn Vong Linh Chủ Thần đang đứng cách mình mười dặm, hiện tại hắn muốn luyện chế một binh khí bá đạo nhất trong thiên địa.

Đem một ít thần vật dùng để luyện khí trên người ra rồi ném toàn bộ chúng vào Thiên Địa Dung Lô, sau đó lựa chọn binh khí thích hợp để tôi luyện.

Ong ong!

Thiên Địa Dung Lô bắt đầu chuyển động.

- Vong Linh Chủ Thần, ngươi tới đây cho ta.

Lâm Phàm nhìn Vong Linh Chủ Thần, quát lớn.

Song chưởng Vong Linh Chủ Thần không ngừng đánh vào phong ấn, nhưng bất kể hắn cố gắng như thế nào, phong ấn này vẫn dửng dưng như cũ.

Lâm Phàm hơi lắc đầu nhìn cảnh này, nếu như hắn không đến vậy để tự mình bắt hắn vậy.

Hắn vừa sải bước, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Vong Linh Chủ Thần, Vong Linh Chủ Thần thấy cảnh này, tâm thần cũng run lên, hắn sợ hãi.

- Ngươi đến cùng muốn làm gì?

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng.

- Không làm gì cả? Ta chỉ muốn cùng ngươi chơi trò chơi thôi.

Vong Linh Chủ Thần cảm giác đối phương là một tên biến thái, một kẻ tâm thần không ổn định, nếu như hắn ra tay giết mình thì cũng coi như xong hết mọi chuyện, còn đằng này hắn lại muốn chơi trò trơi với mình, hai thằng nam nhân có cái gì chơi với nhau chứ, chơi cái em gái ngươi ấy!

- Ngươi muốn thế nào?

Vong Linh Chủ Thần muốn động thủ nhưng không biết vì sao hắn không có dũng khí ra tay, hắn biết một khi động thủ, hắn chắc chắn phải chết.

Lâm Phàm nhẹ nhàng nâng tay xoá bỏ phong ấn, sau đó chắp hai tay sau lưng rồi đứng một chỗ, Vong Linh Chủ Thần nhìn thấy phong ấn biến mất, trong lòng nhất thời vui vẻ, đột nhiên bay đi, hắn nhất định phải rời khỏi nơi này.

Đám người Bồ Tâm lão tổ nghi ngờ, bọn họ không biết Lâm Phàm đang muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn thả Vong Linh Chủ Thần đi? Nhưng nếu vậy, sau này chắc chắn sẽ có hậu hoạn vô cùng.

Lâm Phàm nhìn thấy mọi chuyện, trong lòng đang lặng yên tính toán lộ trình.

Ba dặm!

Năm dặm!

Tám dặm!

Chín dặm!

Vong Linh Chủ Thần quay đầu phát hiện tên thổ dân kia không đuổi theo, trong lòng nhất thời mừng rỡ, rốt cuộc cũng trốn được rồi, cần một cái nháy mắt, hắn có thể ở bên ngoài ngàn dặm.

Xì xì!

Nhưng lúc này, Vong Linh Chủ Thần từ từ dừng lại, vẻ mặt vui mừng khi sống sót sau tai nạn dần biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng sợ không dám tin tưởng.

Hắn cúi đầu nhìn ngực mình đang bị một cây đại đao đâm thủng, trên thân đao tràn đầy sức mạnh hủy diệt, hắn quay đầu nhìn phía sau thì thấy Lâm Phàm vẫn đứng tại chỗ.

Nhưng trong tay hắn lại đang nắm một thanh đại đao.

Lâm Phàm nhìn mục tiêu đã trúng chiêu, nhất thời nở nụ cười.

- Ngươi thấy thế nào? Lão tử khống chế đại đao cũng khá tốt chứ!

Vong Linh Chủ Thần tức giận nhìn đối phương, phun ra một ngụm máu tươi.

- Ngươi chơi ta…?

Lâm Phàm cười nói.

- Ngươi rất thông minh đó, hihi...

- A!

Vong Linh Chủ Thần rống giận, lòng hắn lúc này cực kỳ bi phẫn, đường đường là chủ Thần, vậy mà lại bị một thổ dân hèn mọn trêu chọc, dù liều mạng, hắn cũng phải để đối phương trả giá thật lớn.

Khi hắn vừa muốn động thủ thì đại đao trong tay Lâm Phàm đã động, thần thể Vong Linh Chủ Thần bị cắt nát, một viên Thần hạch phiêu phù giữa hư không, tản ra vong linh Thần lực.

Lâm Phàm hết sức thỏa mãn đối với Đại Đao Năm Ngàn Mét mà mình vừa mới luyện chế, sau này đối địch, chỉ cần địch nhân trong phạm vi năm ngàn mét, hắn có thể giết được đối phương trong nháy mắt.

Bồ Tâm lão tổ bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu tử này thật không thể dùng ánh mắt bình thường để xem hắn, người nào đối mặt với Chủ Thần cũng sẽ cảnh giác vạn phần nhưng hắn chỉ đang đùa bỡn đối phương, chuyện này làm người ta cảm thấy thật bất đắc dĩ.

Lâm Phàm bóp nát viên Thần hạch, lại giết thêm được một tên Chủ Thần.

“Keng, chúc mừng chém giết Vong Linh Chủ Thần.”

...

Kinh nghiệm lại tăng lên!

Lâm Phàm thầm tính toán khi nhìn đoạn kinh nghiệm bản thân cách Thiên Quân cảnh ngày càng gần, chỉ cần giết thêm một ít nữa chắc sẽ đủ.

Nhưng sau khi trải qua lần này, sợ rằng các Chủ Thần cũng không còn dễ dàng bị chém giết như vậy.

Sau khi giải quyết xong việc ở đây, Lâm Phàm liền cùng Bồ Tâm lão tổ trở lại tông môn.

Mấy ngày sau.

Lâm Phàm phát hiện Vô Tận đại lục an tĩnh hơn rất nhiều, các Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục cũng không có hành động, ngay cả việc xâm lấn cũng không làm, chuyện này khiến hắn rất nghi ngờ, chẳng lẽ chúng đang tích lũy sức mạnh, chuẩn bị đại tấn công?

Vì muốn chứng thực ý nghĩ của mình, Lâm Phàm đi khỏi Thiên Địa Tông tìm kiếm Chủ Thần, nhưng hắn phát hiện đám Chủ Thần kia giống như biến mất, ngay cả địa bàn bị Nguyệt Ảnh đại lục chiếm lĩnh cũng chỉ có vài sinh linh ở đó canh giữ mà thôi, đám chủ Thần dường như đã bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.

Khi trở lại tông môn, Lâm Phàm kể những chuyện hắn điều tra được đám cho Canh Dương Thiên nghe, bọn họ đều cảm giác tình huống này bây giờ thật sự không ổn chút nào.

Bọn họ không tin Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục sẽ rời đi, như vậy chỉ có một khả năng, bọn chúng đang cố gắng tích lũy lực lượng.