Tối Cường Hệ Thống

Chương 1111: Tông chủ, ngươi yếu quá!



Người dịch: Minh Thư.

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

--------------------------------------------------

Sau nửa tháng chiến đấu với Nguyệt Ảnh đại lục mà đứng đầu là các Chủ Thần, các đại tông môn Vô Tận đại lục liên tục bại trận, những thất bại này chủ yếu đều do sức công phá của Hỗn Độn thần pháo quá lớn, chưa gì hết đã làm cho một phần mười lãnh thổ Vô Tận đại lục gần như hủy diệt, trong đó có không ít tông môn lớn nhỏ, tất cả đều trở thành lịch sử.

Đối mặt với những sinh vật quái dị có sức mạnh khủng khiếp có số lượng khổng lồ gần như vô tận đến từ Nguyệt Ảnh đại lục, hầu hết đệ tử các tông môn Vô Tận đại lục đều cảm thấy hữu tâm vô lực.

Trong lòng bọn họ xuất hiện suy nghĩ, Vô Tận đại lục của bọn họ xong đời thật sao? Bọn họ cảm thấy tuyệt vọng khi đối mặt với địch nhân, không những số lượng khổng lồ mà trong đó có rất nhiều Thần Thú đáng sợ, bọn chúng không chỉ có cơ thể to lớn mà sức mạnh càng đáng sợ, một chưởng đập xuống có thể hủy diệt một tông môn nhỏ.

Đặc biệt là lực lượng của các Chủ Thần được tập hợp lại cùng nhau, bọn chúng không ngừng tấn công, cho dù có các cường giả đến thì trước mặt những Chủ Thần này, bọn họ không khác gì những con kiến hôi.

Thiên Địa Tông.

Sắc mặt Canh Dương Thiên ngưng trọng lên tiếng.

- Hiện tại, khắp nơi trên Vô Tận đại lục đều có chiến tranh, số lượng sinh vật đến từ Nguyệt Ảnh đại lục quả thật quá đông, các đại tông môn khác đã không thể chống đỡ nổi nữa, bây giờ chúng đang tấn công về hướng chúng ta...

Lâm Phàm ngoài mặt hờ hững nhưng trong lòng hắn đang cảm thấy rất khó chịu, đám Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục này thật không có chút phong thái võ giả, sao lại tập hợp với nhau rồi toàn lực xuất kích như thế chứ. Lần này, Vô Tận đại lục phải đối mặt với kẻ thù nguy hiểm nhất từ trước đến nay rồi.

- Hiện tại, đại lục chúng ta có bao nhiêu cường giả đã đạt đến Tiên Vương cảnh?

Lâm Phàm biết nếu so sánh về số lượng cường giả Tiên Vương cảnh, bọn họ ăn đứt Nguyệt Ảnh đại lục.

Nhưng Tiên Vương cảnh cũng có năm bảy loại, có thể chống đỡ được các Chủ Thần đến từ đại lục Nguyệt Ảnh, cũng chỉ có các cường giả đã đạt đến trung đẳng hoặc thượng đẳng Tiên Vương thôi, còn những người mới thăng cấp lên Tiên Vương, không phải đối thủ của đám Chủ Thần nọ.

Chỉ sợ, một tên Chủ Thần cũng có thể tiêu diệt hết những Tiên Vương mới thăng cấp này.

Canh Dương Thiên thấy vậy liền nói.

- Hiện tại, chúng ta có tổng cộng 93 vị cường giả Tiên Vương, trong đó có 20 vị vừa mới thăng cấp. Như vậy, chúng ta chỉ có 73 người có thể v với đám Chủ Thần.

- Tại sao lại ít như vậy?

Lâm Phàm kinh ngạc, hắn chắc chắn cường giả Tiên Vương sẽ không ít như thế, nhưng khi hắn nghĩ đến lần đầu tiên bọn người Nguyệt Ảnh đại lục xâm chiếm, không ít Tiên Vương cường giả bị chém giết nên hắn thấy bình thường trở lại.

Canh Dương Thiên lắc đầu.

- Lần này chúng ta phải liều mạng thôi, căn cứ vào thám tử hồi báo, các Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục sẽ đồng loạt ra tay, hiện giờ chúng đang tụ tập tại Tử Vong Chi Hải, mục đích của bọn chúng là muốn bao vây, tiêu diệt chúng ta triệt để. Trong cuộc chiến lần này, những đệ tử bình thường không có tư cách tham chiến, đối với những tên Chủ Thần, cảnh giới dưới Tiên Vương đều là giun dế. Vì lẽ đó, ta cho rằng chúng ta nên để các đệ tử tìm chỗ trú ẩn trước, Quân Thiên ngươi hãy dẫn các đệ tử trong tông đi đi, chỗ này có chúng ta ứng chiến là được.

Hàn Quân Thiên thân là tông chủ, nhưng khi nghe lão tổ nói những lời nói này, nhất thời có chút tức giận.

- Lão tổ, ta đây dù gì cũng là tông chủ, sao có thể rời khỏi tông môn trong lúc này.

Lâm Phàm cười nói:

- Tông chủ, người mau mang bọn họ rời khỏi đây trước đi!

- Hừ, tiểu tử ngươi cười cái gì, nếu có người đưa đám đệ tử đi thì người đó phải là ngươi mới đúng, Hàn Quân Thiên ta sẽ ở lại cùng sống chết với tông môn.

Hàn Quân Thiên đáp.

Lâm Phàm nhìn Hàn Quân Thiên một lúc, hắn sợ nói ra sẽ làm đối phương phật ý nhưng cuối cùng vẫn phải nói:

- Tông chủ, tốt nhất người nên đưa bọn họ đi trước, mặc dù người đã trở thành Tiên Vương, nhưng thực lực người vẫn còn quá yếu, không phải là đối thủ của mấy tên Chủ Thần kia, nếu người tham gia cuộc chiến này, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng cho bọn ta.

Hàn Quân Thiên sững sờ, vẻ mặt hắn có chút biến hóa, hắn cũng biết lời nói Lâm Phàm quả thật không sai, nhưng dù sao thì hắn cũng là tông chủ Thiên Địa Tông nha, không thể thấy nguy hiểm liền bỏ chạy được.

Lâm Phàm nói tiếp.

- Tông chủ, những lời ta nói mặc dù làm người phật ý nhưng chuyện này cũng là vạn bất đắc dĩ, những đệ tử có cảnh giới Tiên Vương trở xuống không cần phải tham gia cuộc chiến này, nếu bọn họ tham gia vào, cũng chỉ là bia đỡ đạn thôi. Người hãy đưa bọn họ lánh đi, nếu chúng ta có gì bất trắc, Vô Tận đại lục vẫn còn có hậu nhân.

Cuộc chiến lần này khác hẳn với những lần chiến đấu trước đây của hắn, nên trong lòng Lâm Phàm không thể buông lỏng, cuộc chiến này ảnh hưởng đến tồn vong của toàn bộ Vô Tận đại lục.

Đồng thời hắn cũng cảm thấy có đôi chút may mắn vì trước đây đã bẫy chết không ít Chủ Thần, chứ nếu như để còn nguyên bảy mươi hai người, thì bây giờ có lớn chuyện rồi.

Canh Dương Thiên ho nhẹ một tiếng.

- Quân Thiên, ngươi thân là tông chủ Thiên Địa Tông, vào những giờ khắc như thế này ngươi phải biết trách nhiệm của mình, ngươi hãy mang theo các đệ tử rời khỏi đây, vì Vô Tận đại lục bảo lưu lại một phần huyết mạch. Nếu chúng ta chiến thắng, tất nhiên là tốt, còn chẳng may chúng ta thất bại, vô luận các ngươi phải trả giá thế nào cũng phải sống sót.

- Lão tổ. . . .

Hàn Quân Thiên nhìn lão tổ sau đó lại nhìn Lâm Phàm, cuối cùng đành thở dài một tiếng.

- Ta hiểu rồi…

- Lão đại. . . .

Lúc này hai người Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm cũng bước đến.

Lâm Phàm quay lại nhìn họ, cười nói:

- Hai tên tiểu tử các ngươi cuối cùng đã trở về, tu vi cũng thăng tiến không ít nha, không lâu nữa, các ngươi đạt đến Tiên Tôn rồi. Lần này, các ngươi hãy đi cùng với tông chủ, còn có người nhà của ta, đành phải nhờ vào các ngươi vậy.

Hai người Thu Trảm Ngư nhìn Lâm Phàm, còn nhớ trước đây, bọn họ chỉ là phường đầu trộm đuôi cướp trốn chui trốn lủi, sau này đi theo Lâm Phàm họ được Thiên Địa Tông thu nhận làm đệ tử. Mặc dù thực lực họ bây giờ sắp đạt đến Tiên Tôn nhưng vẫn không thể giúp gì được cho tông môn cùng lão đại, bọn họ không ngốc, biết rằng đây có thể là lần cuối cùng mọi người gặp mặt nhau.

- Lão đại, ngươi yên tâm, nhưng ngươi không định gặp bọn họ một lần sao?

Thu Trảm Ngư hỏi.

Lâm Phàm sững sờ, sau đó lắc đầu.

- Không gặp sẽ tốt hơn, nếu như ta còn sống, sau này tự nhiên sẽ gặp lại, còn nếu không, chỉ tăng thêm buồn phiền cho họ thôi.

Trận đại chiến lần này hắn không nắm chắc gì cả, cơ hội chiến thắng không nhiều, còn nói trắng ra là thập tử nhất sinh, đành phó mặc cho số phận vậy.

- Tông chủ, ngươi nhanh chóng triệu tập các đệ tử rồi xuất phát đi, chúng ta cũng phải chuẩn bị thật tốt cục diện nơi đây để đón tiếp bọn chúnh, dựa theo tốc độ di chuyển của chúng, nhiều nhất ba ngày nữa sẽ đến đây.

Lâm Phàm quay sang nói với Hàn Thiên Quân.

Hàn Quân Thiên gật đầu, lúc này hắn cũng không biết nói thêm gì nữa, hắn biết tầm quan trọng của cuộc chiến lần này, hắn cũng biết mình mặc dù đã đạt đếb cảnh giới Tiên Vương nhưng chỉ mới thăng cấp, không giúp được nhiều trong cuộc chiến này, hắn sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người.

Chờ mọi người rời đi, Lâm Phàm quay sang nói với Canh Dương Thiên.

- Lão tổ, phiền người đi mời lão tổ của các tông môn đến đây, chúng ta cần thương thảo một chút về kế sách cho trận chiến sắp tới.

Canh Dương Thiên gật đầu, bảy mươi ba vị Tiên Vương lão tổ đều có thực lực bất phàm, bọn họ cũng chính là Thái Thượng lão tổ của các đại tông môn may mắn còn sống sót sau cuộc chiến đầu tiên với đại lục Nguyệt Ảnh. Còn những lão tổ cùng các tông môn khác e rằng đều đã bỏ mình trong cuộc chiến đó rồi.

Tất cả các vị Tiên Vương lão tổ còn lại trên Vô Tận đại lục giờ phút này đã tập trung đông đủ tại đây.

Lâm Phàm nhìn đông đảo các vị lão tổ.

- Các vị, ba ngày sau là lúc cuộc tử chiến nổ ra, lúc này ta hi vọng các vị có thể bỏ qua ân oán mà đoàn kết cùng nhau để chống lại cường địch, còn một việc ta muốn nói, bây giờ ta hi vọng các vị có thể lấy toàn bộ Tiên khí trên người các vị ra, ta muốn luyện chế một vài thứ giúp các vị chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.

Mọi người không chút do dự lấy hết đồ của mình ra, có người đưa nhẫn trữ vật, có người đưa Tiên khí, số lượng không phải ít.

Vào lúc này, bọn họ cũng không cho rằng Lâm Phàm ham muốn đồ vật của mình, tình huống nguy cấp như hiện giờ mà hắn vẫn còn tâm tư đó thì thật không còn gì để nói.

Lâm Phàm nhìn từng chiếc nhẫn trữ vật một trong không trung, sau đó duỗi tay đánh ra một chưởng, thu hết đồ vật trong đó vào.

Luyện khí!

Luyện đan!

Thiên Địa Dung Lô được hắn gọi ra, sau đó hắn bỏ tất cả những tài liều cần cho luyện khí vào.

Ong ong!

Ngay sau đó, bên trong Thiên Địa Dung Lô xuất hiện vô số ánh sáng chói mắt, tiếp đó là những Tiên khí được luyện thành bay ra ngoài.

Lâm Phàm thở dài một tiếng, thời khắc nguy cấp thế này mà cũng không luyện chế ra được một món Tiên khí nào đặc biệt cả, thật đáng tiếc, xem ra ông trời cũng không có phù hộ cho hắn.

Thời điểm các lão tổ nhìn thấy đám Tiên khí, ai nấy đều ngây ngẩn cả người, họ không còn tin vào mắt mình nữa.

Cuối cùng vẫn là Lâm Phàm lên tiếng trước.

- Các vị tự mình chọn đi, muốn bao nhiêu thì hãy lấy bấy nhiêu, chúng ít ra có thể bảo đảm thêm an toàn cho mọi người trong cuộc chiến sắp tới.

Sau đó, Lâm Phàm lại bắt tay vào luyện chế những tiên đan cần thiết.

Nếu như đã chiến đấu, tất nhiên phải làm tốt công tác chuẩn bị.