Tối Cường Hệ Thống

Chương 1112: Giết một tên trước đã!



Người dịch: Minh Thư.

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

--------------------------------------------------

Vào lúc này rồi, hắn không có ý nghĩ ẩn giấu thủ đoạn nữa, tuy tuyệt phẩm Tiên khí hắn luyện chế ra không có tác dụng quá lớn đối với các Chủ Thần nhưng ít ra chúng cũng có thể mang đến một ít uy hiếp, Tiên khí phòng ngự vẫn có thể ngăn cản một ít thương tổn do bọn kia gây ra.

Đám lão tổ đều ngây người nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, bọn họ không nghĩ tới Lâm Phàm có loại thủ đoạn này.

Canh Dương Thiên dò hỏi.

- Ngươi có gì phiền lòng à?

Lâm Phàm cười nhạt, chuyện phiền lòng nhiều lắm đấy, mà quan trọng nhất là chuyện của Cổ Thánh Giới, thời điểm hắn trở thành cường giả Tiên Vương cảnh, hắn vẫn không thể mở ra cánh cửa kia, hắn rất nhớ Huyền Vân Tiên, Thủy Hỏa Đại Đế và bọn Gà con, không biết các nàng hiện giờ thế nào rồi.

Cũng không biết sau này còn cơ hội trở về hay không nữa, hiện tại hắn không thể mở ra cũng tốt, chí ít họ không cần phải đối mặt với chuyện này.

Lâm Phàm cười đáp.

- Không có chuyện gì phiền lòng đâu, ta chỉ đang nghĩ kết cục của chuyện này sẽ như thế nào thôi.

Đám Chủ Thần vẫn có chút khó chơi, nhưng Vị Lai Vô Lượng Vương Phật gần đây không có xuất hiện khiến hắn càng thêm lo, tên này đúng là đại họa trong đầu. Còn có Hàn Sương Thần nữa, nàng rất khó đối phó, lần trước bị ta dụ phá gần nát Thần Hạch nhưng không ngờ nàng ta khôi phục nhanh như vậy, áp lực hiện tại đang rất lớn.

Canh Dương Thiên thở dài vỗ vỗ vai Lâm Phàm.

- Cứ làm hết sức là được.

- Vâng.

Lâm Phàm gật đầu.

- Yên tâm đi, cho dù chết ta cũng sẽ kéo hết Chủ Thần xuống theo.

Thời điểm Lâm Phàm nói ra những lời này, trong mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn, ánh mắt liều mạng, đúng như Lâm Phàm nói, nếu như cuối cùng thật sự vô lực xoay chuyển tình thế, hắn tự nhiên có cách kéo hết đám Chủ Thần chôn theo mình.

Đặc biệt là những tên chủ thần cường đại, một tên cũng không thể lưu lại.

Ba ngày sau.

Lâm Phàm đứng trên hư không Thiên Địa Tông, xung quanh hắn là mấy vị lão tổ Tiên Vương, sắc mặt mọi người rất ngưng trọng, ánh mắt chăm chú, bọn họ đã cảm nhận được những tiếng gầm gừ kinh thiên kia.

Phía xa xa, những đốm đen lít nha lít nhít, vùng đất đen nhánh kia nhất định là một đội quân đội đang tiến tới.

Ánh mắt Lâm Phàm vẫn chăm chú như cũ.

- Đến rồi...

Thời khắc này, tất cả mọi người đều cảnh giác, bọn họ không dám khinh thường, bởi vì lần này bọn họ gặp phải sức mạnh tuyệt đối của Nguyệt Ảnh đại lục.

Tính tới thời điểm hiện tại, chủ thần Nguyệt Ảnh đại lục chỉ còn sót lại sáu mươi mốt người, về mặt nhân số, Vô Tận đại lục chiếm ưu thế nhưng về mặt chiến lực, hai bên chỉ sàn sàn với nhau.

Rống!

Từng tiếng rống giận dữ truyền đến, vô số sinh linh dữ tợn rít gào lao lên, trong số đó có siêu cấp Thần Thú, thân thể cao to như quả núi.

- Ta xuất thủ trước.

Lâm Phàm vừa nói xong, tay hắn ngưng tụ lực lượng, bàn tay khẽ nắm hư không, thiên không như xuất hiện một bàn tay vô hình bắt lấy đại địa, một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, pháp lực mênh mông dâng trào, dựng đứng đại địa trong phạm vi ngàn dặm lên.

Ầm ầm!

Lâm Phàm nhấc một mảnh đại địa lên rồi ném xuống vị trí đám sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục, hắn muốn dùng đại địa đè chết đám này.

Đương nhiên hắn biết, nếu chỉ dựa vào chiêu này, không thể giết hết được bọn chúng, tiếp theo đó hắn phóng ra vô số kiếm ý bay thẳng đến đội quân địch nhân.

- Kiếm giới.

Lấy thực lực hôm nay của hắn, chiêu này có thể cắt rời mọi thứ, kiếm ý che ngợp bầu trời, phong mang lấp loé, chém nát thiên địa.

- Không ngờ tiểu tử này đã mạnh thế rồi, cho dù mình cũng không thể triển khai chiêu thức khủng bố như thế.

Canh Dương Thiên thở dài, giơ tay khiến kiếm ý tung hoành, toàn bộ thiên địa đều truyền đến cảm giác làm người run sợ.

Đi!

Tâm thần Lâm Phàm hơi động, những kiếm ý lao xuống giống như những giọt nước mưa, phô thiên cái địa hướng phía địch nhân.

Nhưng đúng lúc này, một đạo thanh âm lạnh như băng truyền đến.

- Băng phong!

Trước mặt đám sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục đột nhiên xuất hiện một bức tường băng to lớn, bảo vệ phía trước bọn chúng.

Lông mày Lâm Phàm ngưng lại.

- Hàn Sương Thần.

Ầm ầm!

Tường băng tuy có thể ngăn cản kiếm ý nhưng nó đang có dấu hiệu nứt toác, sau đó nhanh chóng bị phá giải, những luồng kiếm ý còn dư lại đánh vào đội quân phe địch, kiếm ý cắt rời toàn bộ.

Thực lực Hàn Sương Thần yếu hơn trước đây không ít, điều này khiến Lâm Phàm mừng rỡ, nếu như vậy, hắn có niềm tin rất lớn, chứ nếu giống như trước đây, hắn sẽ vất vả hơn nhiều, nhìn tình huống hiện tại mà xem, thực lực Hàn Sương Thần không mạnh như lúc trước, xem ra thương thế của nàng chưa khỏi hẳn, nên thực lực không thể đạt đến thời kỳ đỉnh cao.

- Quay lại!

Các sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục nhanh chóng lui lại rồi nhường ra một con đường, sáu mươi mốt Chủ Thần có năng lực khác nhau thế nhưng khi tập trung cùng một chỗ, thần lực họ tản ra khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.

Đặc biệt, khí tức của vị Chủ Thần đứng trước càng kinh khủng, không ai khác ngoài Hàn Sương Thần, sắc mặt Hàn Sương Thần hiện giờ vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt nàng âm hàng đầy lửa giận nhìn Lâm Phàm,.

Các lão tổ bắt đầu đề phòng, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được Chủ Thần, trong lòng bọn họ hiện đang ngưng lại, dần dần đề thăng khí tức.

Lâm Phàm thấy vậy, dặn dò.

- Các ngươi cẩn thận một chút, kia là Hàn Sương Thần và Chiến Thần, thực lực hai người này không bình thường chút nào, lát nữa hai người này cứ giao cho ta là được.

Canh Dương Thiên ngưng lại.

- Như vậy sao được, ngươi không thể đánh lại họ đâu.

Lâm Phàm xua tay.

- Chiến Thần cùng cảnh giới với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, các ngươi không phải đối thủ của hắn đâu, ta sẽ cuốn hai tên này để các ngươi trấn áp những Chủ Thần khác.

Canh Dương Thiên còn muốn nói gì đó nhưng đành thôi, hắn biết Lâm Phàm đang giảm bớt áp lực cho họ, trong thời khắc then chốt này, hắn cũng không nghĩ được nhiều nữa.

Lâm Phàm đã từng giao thủ qua nắm rõ thực lực hai người Chiến Thần và Hàn Sương Thần trong lòng, lấy thực lực đám Canh Dương Thiên, nếu họ đối đầu với hai người kia, không có bao nhiêu phần thắng.

Ba vị viễn cổ Tiên Vương đã sớm mất dạng, không thể nào chông chờ vào bọn hắn được.

Lâm Phàm nói tiếp.

- Hàn Sương Thần, không nghĩ tới ngươi khôi phục nhanh như vậy, nhưng ta thấy thực lực ngươi yếu đi thì phải?

Đôi mắt Hàn Sương Thần lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Phàm.

- Thổ dân hèn hạ, hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết.

Lâm Phàm cười nhạt.

- Ai chết vẫn chưa nói được! Ngươi cho rằng chỉ bằng sáu mươi mốt Chủ Thần đã làm gỏi được chúng ta? Ngươi đừng quên mười Chủ Thần phe các ngươi ngã xuống đều do lão tử giết à?

Lúc này Địa Ngục Chủ Thần lên tiếng.

- Ngươi muốn chết?

Lâm Phàm nhìn Địa Ngục Chủ Thần sau đó mở miệng nói.

- Ngươi có gan đến gần chút nói ta xem nào!

Bên trong bảy mươi hai chủ Thần, thực lực Địa Ngục Chủ Thần thuộc tầng lớp trung đẳng nên hắn rất tự tin, khi nghe tên thổ dân trước mặt khiêu khích, hắn nhất thời hừ lạnh một tiếng sau đó sải bước lên trước.

- Ta bước này, nàm sao?

Lâm Phàm liếc hắn một cái khẽ gật đầu.

- Khoảng cách này vừa tới rồi.

- Ngươi nói vậy có ý gì?

Địa Ngục Chủ Thần sững sờ, không hiểu đối phương đang muốn làm gì.

- Ngũ Thiên đại đao.

Lâm Phàm chợt quát lớn, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường đao dài năm ngàn mét, khi thanh đao xuất hiện cũng là lúc nó đâm xuyên qua Địa Ngục Chủ Thần.

Đám người Canh Dương Thiên thấy cảnh này đều trở lên ngốc trệ, tình huống éo gì đây?

Lâm Phàm cười lớn.

- Lão Tử chết các ngươi, những tên cặn bã này...

Ầm!

Cổ tay Lâm Phàm hơi động, thân thể Địa Ngục Chủ Thần nổ tung nhưng đại đao trong tay vẫn không ngừng lại mà tiếp tục phóng về phía các Chủ Thần.

- Lên.

Canh Dương Thiên không do dự lao lên, hắn vừa ra trận liền trấn áp một vị Chủ Thần.

Đại chiến, bắt đầu!