Tối Cường Hệ Thống

Chương 1113: Chiến Thần, chết!



Người dịch: Minh Thư.

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

--------------------------------------------------

Lâm Phàm không sợ hãi xông lên đối diện với đám Chủ Thần, hắn tung ra một cái tát hướng về bọn chúng, hắn muốn đập chết những tên cặn bã này nhưng Chiến Thần và Hàn Sương Thần không cho hắn cơ hội đó, bọn họ biết tên thổ dân này rất lợi hại, cho nên hai người cùng liên thủ chống lại đối phương.

Cừu hận Hàn Sương Thần đối với Lâm Phàm có thể nói ngất trời, lần trước nàng rõ ràng có thể giết chết tên vô sỉ này dễ dàng như ép chết một con kiến, nhưng nàng lại để hắn bẫy mình. Lần đó, Thần hạch nàng suýt vỡ vụn, tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với bản thân, nếu không phải nàng có vô số tượng băng, thì sợ rằng muốn khôi phục như cũ sợ phải tốn thời gian cực lâu.

- Thổ dân, giờ chết của ngươi đến rồi!

Hàn Sương Thần âm trầm nói.

Nàng căn bản không để chuyện Nguyệt Ảnh đại lục xâm lấn Vô Tận đại lục nàng trong lòng, thậm chí, ngay cả ý định tham chiến nàng cũng không có bởi vì đối với nàng, những con kiến hôi này không làm nàng nổi lên hứng thú, nhưng đám thổ dân này lại dám giết Thủy Thần khiến nàng vô cùng phẫn nộ, nàng muốn dùng sương lạnh đóng băng toàn bộ Vô Tận đại lục, để bọn họ vĩnh viễn trầm luân, không ngóc đầu lên được.

Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng, vận khởi sức mạnh vào hai cánh tay.

- Ai chết ai sống còn chưa nói được, thực lực ngươi tuy mạnh nhưng đã suy yếu, còn tuy Chiến Thần lợi hại nhưng lão tử vẫn không sợ hắn, giết chết các ngươi cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, ta ngược lại muốn xem các ngươi có bản lĩnh gì.

- Tiếp ca một chiêu!

Lâm Phàm bước lên trước một bước đấm ra một quyền, Mạt Nhật Thiên Tai vốn là thần thông có tính chất huỷ diệt, nên khi Lâm Phàm ngưng luyện nó thành tiên thuật thì uy lực nó lại càng kinh khủng hơn, một khi hắn triển khai, quỷ thần khó lường.

Mạt Nhật thần linh gào thét, thanh âm kinh thiên động địa, lực lượng tận thế che ngợp bầu trời, triệt để bao phủ Chiến Thần cùng Hàn Sương Chủ Thần lại.

Giờ khắc này, các lão Tổ khác cũng đã bắt đầu chiến đấu với các Chủ Thần.

Về mặt nhân số, Vô Tận đại lục chiếm hết ưu thế, nhưng xét về thực lực, các Chủ Thần mạnh hơn những lão tổ này rất nhiều, nhưng nhờ lấy nhân số bù đắp sự thua kém về thực lực để chiến đấu trong khoảng thời gian ngắn thì Vô tận đại lục vẫn có thể chịu đựng được.

Lực lượng Đại Phàm Ca!

Lâm Phàm xuất một chưởng như lật đổ cả trời, lực lượng ẩn chứa vô biên, Đại Phàm Ca trong đó bộc phát dung nhập vào thiên địa, sau đó nó bắt đầu du tẩu qua lại giữa các Chủ Thần, lực lượng Đại Phàm Ca không có tác dụng lớn đối với các Chủ Thần nhưng nó mang đến áp lực rất lớn cho bọn họ.

Yêu Thành!

Thượng Cổ Đại Yêu vẫn luôn được bồi dưỡng được Lâm Phàm phóng thích ra ngoài.

Lâm Phàm nhìn Thượng Cổ Đại Yêu sau đó ra lệnh.

- Hôm nay là trận chiến cuối cùng, ngươi cứ giết long trời lở đất đi.

Rống!

Thượng Cổ Đại Yêu gầm thét, hắn đợi trận chiến này rất lâu rồi, hắn là Yêu Hoàng, tồn tại có một không hai trên thế gian, hắn muốn thể hiện uy nghiêm của mình, nhưng chưa bao giờ có được một hồi chiến đấu đẫm máu cả, chỉ có những màn đấu kiếm với đám đực rựa trong mấy chương trước thôi, bởi vậy hắn có khát vọng cực hạn với chiến đấu, bây giờ cơ hội đến rồi, không hưng phấn sao được.

Tay trái Lâm Phàm cầm Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên, tay phải cầm Vĩnh Hằng Chi Phủ lao vào quấn lấy hai vị Chủ Thần, đánh đến thôn thiên địa ám.

Trận chiến này không phải ngươi chết thì ta vong, Vô Tận đại lục bị hủy diệt, áp lực có chút lớn nhưng chiến đấu cần phải thoải mái, phương diện tiên thuật thần thông, hắn dùng không quen, hắn chỉ yêu thích cận chiến.

- Chiến Thần, có gan tiếp Lão Tử một búa!

Lâm Phàm hét lớn.

Vĩnh Hằng Chi Phủ khai phá thiên địa, ánh búa bay đến Chiến Thần.

Hàn Sương Thần có lớp bình phong băng sương quá mức cứng rắn, tuy có thể phá diệt nhưng nếu muốn giết nàng, độ khả thi không lớn lắm, còn Chiến Thần lại khác, hắn yếu hơn Hàn Sương Thần nhiều, khả năng giết tên này lớn hơn.

- Hừ, không biết trời cao đất rộng!

Chiến Thần hừ lạnh một tiếng.

Thân hình hắn chấn động, khí tức chiến tranh khuếch tán, bốn con tuấn mã phi phàm xuất hiện trước mặt hắn càng bạo phát ra bốn loại sức mạnh, thiêu đốt, bạo loạn, hỏa diễm, khủng bố, bốn loại này ập tới Lâm Phàm.

Bốn con tuấn mã này là toạ kỵ của Chiến Thần và chúng cũng đại biểu cho sức mạnh của Chiến Tranh Chủ Thần, nếu như lúc trước, có lẽ chúng sẽ khiến Lâm Phàm vướng tay chân thế nhưng bây giờ ngược lại, chúng không đỡ nổi một đòn.

- Chết!

Xì xì!

Một búa chém xuống, bốn con tuấn mã bị chém chết nháy mắt.

Chiến Thần thấy cảnh này nhất thời rống giận, trường mâu trong tay như xuyên thủng thiên địa lao đến Lâm Phàm.

- Thổ dân súc sinh, ngươi dám giết sủng vật của bản Chủ Thần, chết đi cho ta...

Thân hình Lâm Phàm hơi động, lông mày ngưng lại, Hàn Sương Thần vẫn đợi một bên chờ cơ hội ra tay, từng đạo sương lạnh ngưng tụ biến thành từng cái băng truỳ đang nhắm thẳng vào Lâm Phàm, một khắc khi Lâm Phàm bại lộ, một loạt âm thanh phá không lao tới.

Ầm!

Vĩnh Hằng Chi Phủ chạm vào trường mâu Chiến Thần bạo phát tia sáng chói mắt, mà đám truỳ băng của Hàn Sương Thần đã đến trước mặt Lâm Phàm.

Sắc mặt Lâm Phàm ngưng lại, hắn muốn né tránh nhưng lại bị Chiến Thần ngăn cản, khóe miệng đối phương lộ ra một nụ cười gằn.

- Thổ dân, ngươi muốn chạy đi đâu?

- Hừ.

Lâm Phàm xem thường, cười lạnh một tiếng.

Thiên Địa Dung Lô!

Băng trùy va chạm vào Thiên Địa Dung Lô, tiếng nổ phát ra ầm ầm, Hàn Sương Thần nhướng mày nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng nàng không rõ và không biết đồ chơi vừa mới xuất hiện là giống gì.

Giờ khắc này, Chiến Thần đang đứng bên trong Thiên Địa Dung Lô, nhìn hoàn cảnh chung quanh, nhất thời ngây ngẩn cả người.

- Đây là nơi nào?

- Nơi này là… Địa ngục.!

Khóe miệng Lâm Phàm cười cười, Chiến Thần thấy hắn cười như khiêu khích mình.

- Ngươi muốn làm gì?

Chiến Thần tức giận quát.

Lâm Phàm cười lạnh trả lời.

- Không ngờ ngươi dĩ nhiên chủ động nắm tay Lão Tử, nếu đã như vậy thì chết đi!

Luyện hóa!

Ầm!

Lúc này, Thiên Địa Dung Lô hoàn toàn bạo phát, lực lượng luyện hoá tràn ngập không gian, bao phủ thân thể hai người.

Lâm Phàm đứng nơi đó không nhúc nhích, thân thể hắn tuy không chịu nổi sự tàn phá của cỗ lực lượng này nhưng thân thể Tiên Vương cảnh của đối phương lại càng không có khả năng.

- A!

Chiến Thần tê rống, hắn phát hiện cơ thể mình đang từ từ bị hòa tan, hắn hoảng sợ nhìn Lâm Phàm, gầm thét.

- Thổ dân đáng ghét! Ngươi đang muốn đồng quy vu tận với ta?

Lâm Phàm hít sâu một hơi, dù đang rất đau nhưng cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, thân thể hắn đang không ngừng tan ra dưới cỗ lực lượng luyện hoá này, nhưng giờ khắc này hắn chỉ có thể tập trung tất cả sức mạnh bảo vệ tâm mạch, đảm bảo tự thân hắn bất diệt.

Hắn không ngờ đến cuối mình phải dựa vào biện pháp như thế.

Thân thể Chiến Thần đích xác rất mạnh mẽ nhưng vẫn kém hơn mình một chút.

- Không…

Chiến Thần gào thét, nội tâm hắn từ từ tan vỡ, đối phương đang muốn liều mạng với mình.

Trong lòng Lâm Phàm cũng rất bất đắc dĩ, ngươi đừng gọi nữa có được không! Lão tử cũng đâu có muốn như thế nhưng hiện giờ không còn biện pháp nào khác, cho nên chúng ta chỉ đành chịu nạn cùng một chỗ thôi.

Trước đây hắn sợ Thiên Địa Dung Lô nhất bởi vì lực lượng luyện hoá của nó quá mức đau đớn, nhưng bây giờ đã không còn cách nào, chỉ có thể liều mạng thôi.

Lực lượng luyện hóa ngày càng mạnh, nhìn thân thể Chiến Thần đang từ từ phá diệt chỉ còn sót lại một chút, hắn cũng phát hiện thân thể mình cũng sắp biến mất rồi, ngay cả trái tim cũng đang mờ nhạt dần, nếu không phải cường độ thân thể hắn phi thường, thì đã không dám tỏ ra trâu bò như thế.

- Dừng lại!

Không thể luyện nữa nếu như luyện tiếp, sợ rằng hắn cũng phải chôn cùng tên Chiến Thần kia mất.

Bây giờ thương thế của Chiến Tranh Chủ Thần cũng rất là nghiêm trọng nhưng vẫn gắng gượng nói.

- Thổ dân đáng chết, ngươi muốn lưỡng bại câu thương sao? Thương thế ngươi giờ có khác gì ta đâu.

Lâm Phàm liếc nhìn hắn, sau đó khống chế Ngô Đồng Thần Thụ bao bọc lấy thân thể, sinh mệnh lực mênh mông vô tận bộc phát, dung nhập vào cơ thể tu bổ những bộ phận bị tổn thương.

Vì nghênh tiếp trận đại chiến này, hắn đã sớm ngưng tụ đầy đủ sinh mệnh lực, thậm chí còn ngưng luyện thành từng viên sinh mệnh kết tinh, giờ hắn đang cố gắng sử dụng toàn bộ chúng để khôi phục thương thế bản thân.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của Chiến Thần, thân thể Lâm Phàm dần khôi phục lại nguyên dạng, nhưng sinh mệnh lực lượng bên trong Ngô Đồng Thần Thụ cũng đã tiêu tán hết.

Lâm Phàm nhìn lại thấy chỉ còn mỗi cái đầu của Chiến Thần, hắn bước lên trước dùng một cước đạp nó nát bét.

“Keng, chúc mừng giết chết Chiến Thần.”

- Hừ, rốt cục cũng làm thịt được một thằng nữa.

Lâm Phàm nở nụ cười, sau đó vung tay đi ra khỏi Thiên Địa Dung Lô, trong chớp mắt ngắn ngủi vừa rồi, kẻ địch của hắn chỉ còn lại Hàn Sương Thần mà thôi.

Chỉ cần trấn áp Hàn Sương Thần thì những Chủ Thần khác cũng không phải vấn đề quá lớn.