Tối Cường Hệ Thống

Chương 1114: Phá nát



Người dịch: Minh Thư.

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

--------------------------------------------------

Hàn Sương Thần nhất thời sững sờ khi nhìn thấy Lâm Phàm đi ra mà không thấy Chiến Thần đâu.

- Chiến Thần đâu rồi?

Lâm Phàm liếc mắt nhìn đối phương, lạnh lùng nói:

- Hắn chết rồi. . . .

- Ngươi. . . .

Hàn Sương Thần nghe xong ngây ngẩn cả người, nàng không tin Chiến Thần lại ngã xuống nhanh như thế.

Lâm Phàm hài lòng khi nhìn thấy cô nàng trước mắt thất thần, nhất thời cười nói tiếp.

- Nàm sao? Ngươi không tin? Vậy ta sẽ tiễn ngươi đi đoàn tụ với hắn, hắn ra đi một mình sẽ thấy cô đơn lắm.

- Tiểu nhân làm càn. . . .!

Hàn Sương Thần thực sự nổi giận, nàng không ngờ Chiến Thần lại bị giết, đám người các nàng là những tồn tại tối cao trên đời này, nàng không thể chấp nhận được sự thật hắn đã chết.

- Sao mà làm càn, ngươi và ta chỉ có một người được sống thôi, ngươi đừng mong rời khỏi đây.

Lâm Phàm dẫm chân lấy đà, sau đó phịch một tiếng bắn thẳng tới Hàn Sương Thần.

Hàn Sương Thần cũng hét lên một tiếng, lực lượng băng tuyết từ cơ thể nàng dùng tốc độ khủng khiếp tỏa ra xung quanh, băng giá lạnh lẽo chẳng mấy chốc đã phủ kín một vùng rộng lớn.

Ầm!

Dư chấn sự pha va chạm hủy thiên diệt địa, mạnh đến mức xé rách cả hư không.

Tại nơi cách rất xa cuộc chiến, Hàn Quân Thiên đang mang theo các đệ tử của các tông môn trốn đi, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được sức mạnh kinh khủng truyền đến trong không khí, sức mạnh đó làm mọi người cảm thấy kinh hãi, nhiều đệ tử thực lực yếu bị nó chấn không đứng vững.

Hàn Quân Thiên rất muốn quay về tham gia vào trận chiến, nhưng khi hắn nghĩ đến trách nhiệm của mình thì lại nhẫn nhịn, sau đó bọn họ tiếp tục lên đường.

. . . .

Trên người Lâm Phàm hiện giờ vẫn còn bị thương nên hắn rất khó giải quyết được Hàn Sương Thần, mà ngay cả khi thực lực hắn khôi phục lại như cũ, Lâm Phàm cũng không phải đối thủ của ả, thủ đoạn nàng ta quá mức quỷ dị, những tầng băng lạnh được Hàn Sương Thần tạo ra cứng rắn vô cùng, mặc cho thân thể hắn đã đạt đến cảnh giới Tiên Vương nhưng vẫn không có cách nào xuyên thủng được nó.

Kinh nghiệm hắn tăng lên không ít sau khi giết được Chiến Thần, nhưng sự chênh lệch giữa hắn Hàn Sương Thần vẫn còn quá lớn.

Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Lâm Phàm quay đầu lại nhìn, phát hiện Bạch Thánh lão tổ của Côn Lôn Thần Tông đang bị một đoàn hỏa diễm bao phủ, không ngừng thiêu đốt hắn.

- Bạch Thánh. . . .

Canh Dương Thiên lực bất tòng tâm nhìn cảnh tượng trước mắt nhưng, hắn và Bạch Thánh lão tổ liên thủ kiềm chế Hỏa Thần, hai người không nghĩ tới Hỏa Thần lại mạnh như vậy, dù bọn họ liên thủ nhưng cũng không cách nào khắc chế được ngọn lửa kia.

Lâm Phàm nhíu mày, hắn đang định ra tay tương trợ cho Bạch Thánh lão tổ nhưng bất chợt Hàn Sương Thần lao nhanh về phía hắn, nàng ta dừng băng sương hình thành một bức tường cản Lâm Phàm lại, chăm chú nhìn hắn nói

- Ta cho ngươi đi chưa?

- Mi. . . .

Lâm Phàm tức giận, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh ngọn lửa kia rấtghê gớm, với thực lực của Bạch Thánh lão tổ hiện tại, khó có thể dập tắt được nó.

Canh Dương Thiên thi triển ra vô số pháp thuật thần thông cũng không thể dập tắt được ngọn lửa knóia, lần này e rằng Bạch Thánh lão tổ lành ít dữ nhiều.

Hỏa Thần cười mỉa mai.

- Ha ha ha, đám thổ dân các ngươi sao dập tắt Thần Hoả của ta được, nó sẽ thiêu đốt các ngươi biến thành tro tàn.

Bạch Thánh lão tổ cũng thấy sợ hãi, ngọn lửa này nóng khủng khiếp, đang không ngừng thiêu đốt cơ thể hắn.

Canh Dương Thiên định lao lên cứu viện nhưng Bạch Thánh lão tổ giơ tay ngăn lại.

- Đừng cứu ta vội, hãy cùng ta tiêu diệt tên ma đầu này trước.

- Nhưng như vậy ngươi sẽ. . . .

Canh Dương Thiên sững sờ.

Bạch Thánh lão tổ liền xua tay.

- Tuy không thể dập tắt được nó nhưng ta vẫn có thể chống đỡ được, Hỏa Thần này quá nguy hiểm không thể để hắn sống được, giết. . . .

Ầm!

Chiến ý Bạch Thánh ngút trời bộc phát bay thẳng đến chỗ Hỏa Thần.

Hỏa Thần nhìn Bạch Thánh lao đến, khóe miệng nở nụ cười khinh thường.

- Không biết tự lượng.

Lâm Phàm giờ đang bị Hàn Sương Thần dây dưa, hắn không ngờ đến thực lực Hỏa Thần mạnh như thế, Canh Dương Thiên và Bạch Thánh liên thủ vẫn không đánh lại đối phương.

Chuyện này quả thật ngoài dự tính.

- Hàn Sương Thần, khôn hồn cút sang một bên cho ta!

Lâm Phàm lạnh lùng quát.

Hàn Sương Thần nhìn Lâm Phàm, trên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng chợt lộ ra nụ cười.

- Ngươi tức giận sao? Vậy hãy dùng sức mạnh vượt qua ta đi, bằng không chỉ một khắc nữa thôi, ngươi sẽ thấy đám người này bị hỏa diễm đốt thành tro bụi.

- Ngươi muốn chết. . . .!

Phẫn nộ Lâm Phàm lên đến đỉnh điểm.

Khí tức Bạch Thánh càng ngày càng yếu, đoàn liệt diễm kia vẫn không ngừng thiêu đốt khắp cơ thể hắn, Canh Dương Thiên cũng cảm nhận được tình huống Bạch Thánh ngày càng xấu, hắn càng điên cuồng hơn.

Xì xì!

Lúc này, Hỏa Thần dùng cánh tay tràn đầy hỏa diễm đâm xuyên qua cơ thể Bạch Thánh lão tổ, nhìn lão với ánh mắt khinh miệt.

- Thật không biết tự lượng sức.

Canh Dương Thiên thấy vậy quát lớn bay tới.

- Bạch Thánh. . . .

Bạch Thánh trong lúc hấp hối nhìn Canh Dương Thiên, dùng chút sức lực còn lại quát lớn:

- Giúp ta chăm lo cho Côn Lôn Thần Tông, hãy để ta giúp các ngươi một việc cuối cùng này đi.

Ầm!

Bạch Thánh lão tổ thiêu đốt tất cả sức mạnh toàn thân, Hỏa Thần đang muốn lui về sau khi phát hiện tên thổ dân trước mắt muốn tự bạo nhưng Bạch Thánh sao có thể để hắn chạy thoát, lão mặc kệ đoàn hỏa diễm đang cháy trên người, cố gắng giữ chặt lấy cánh tay Hỏa Thần đồng thời hét lớn:

- Hỏa Thần, cùng nhau xuống suối vàng đ đi. . . .

- Không. . . .!

Ầm!

Sức mạnh Tiên Vương tự bạo kinh thiên động địa, có thể khiến hư không hỗn loạn.

Canh Dương Thiên ngẩn ra nhìn một màn trước mắt.

- Đáng chết. . . .!

Lúc này, thân thể Hỏa Thần bị vụ tự bạo tàn phá đang trôi nổi trong không trung, hắn không tin đối phương vào thời khắc mấu chốt lại tự bạo, càng không nghĩ đến vụ tự bạo đó sinh ra uy lực cường đại như vậy, hơn nửa thân thể hắn đã hoàn toàn bị phá hủy.

Canh Dương Thiên thấy vậy, trong lòng cảm thấy bi phẫn, Thiên Địa Tông tuy quan hệ không tốt với Côn Lôn Thần Tông, nhưng dù sao cũng đã tồn tại cùng nhau vô số năm.

- Chết đi. . . .!

Canh Dương Thiên quát lên một tiếng, vỗ một chưởng hướng về phía Hỏa Thần, sức mạnh cường hãn đánh tới làm Hỏa Thần giật mình tỉnh lại, ngay khi nhìn thấy một chưởng kia sắp đánh trúng mình, hắn cũng bộc phát ra hết lực lượng, nhanh chóng gọi ra Thần linh chi hỏa đánh về phía Canh Dương Thiên.

Hai tay chạm nhau, cánh tay Canh Dương Thiên bị hỏa diễm bao phủ, lão cũng chẳng thèm quan tâm mà dồn hết sức mạnh bản thân đánh cơ thể Hỏa Thần.

Ầm!

Sức mạnh Canh Dương Thiên đánh ra làm nổ tung cơ thể Hỏa Thần, sau đó không do dự chặt đứt cánh tay đang bị hỏa diễm bao phủ.

Nhưng xung quanh miệng vết thương vẫn còn bị hỏa diễm thiêu đốt, tạm thời không cách nào loại bỏ được, Canh Dương Thiên đành dùng pháp lực trấn áp không cho nó lan sang những bộ phận khác. Trong lòng lão tuy hết sức bi phẫn đối với cái chết của Bạch Thánh lão tổ nhưng giờ cuộc chiến còn chưa kết thúc, lão không thể buông lỏng cảnh giác.

- Bạch Thánh, chỉ cần một ngày lão phu còn sống, ta nhất định không để ai đụng đến Côn Lôn Thần Tông.

. . . .

Trong lúc đó, cuộc chiến giữa Lâm Phàm và với Hàn Sương Thần đang đến hồi gay cấn, chiến đấu giữa hai người đã vượt qua mọi khái niệm chiến đấu thông thường, Lâm Phàm muốn dồn Hàn Sương Thần vào chỗ chết nhưng hắn vẫn chưa tìm ra cơ hội xuống tay.

Theo Lâm Phàm đánh giá, thực lực giữa Hàn Sương Thần và Vị Lai Vô Lượng Vương Phật kia trên cơ bản ngang nhau, Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên trong tay hắn có sức mạnh kinh khủng nhường nào nhưng lại không có cơ hội thi triển, vì đối phương không lộ ra sơ hở nào.

Khung cảnh chiến trường hiện tại đang hết sức thê thảm.

Bên phía Nguyệt Ảnh đại lục, có không ít Chủ Thần ngã xuống, Vô Tận đại lục cũng không khá hơn, rất nhiều lão tổ đã hy sinh.

Lúc này Bồ Tâm lão tổ của Thiện Ác Phật Tông cũng bị các Chủ Thần đánh vỡ một nửa Phật tâm, nếu không được các vị lão tổ khác ứng cứu kịp thời, sợ rằng hắn đã bỏ mạng.

Hàn Sương Thần lạnh lùng nhìn Lâm Phàm, sắc mặt nàng lúc này có đôi chút tiều tụy, nàng không nghĩ tới con kiến trước mặt lại có thực lực mạnh như thế, hơn nữa đấu pháp của hắn rất liều mạng. Mỗi lần đều cứng đối cứng với nàng so, căn bản không quan tâm đến thương tổn bản thân.

- Thổ dân, ngươi thật sự rất mạnh nhưng trận chiến này cũng nên dừng ở đây thôi!

Hàn Sương Thần chợt quát.

- Hàn Sương Thành, xuất hiện đi.

Trong chớp mắt hư không tỏa ra sức mạnh băng giá khủng khiếp làm cả thiên địa rung chuyển.

Lâm Phàm ngưng thần nhìn đến, trong lòng cảm giác nguy hiểm đang tới.