Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 70



Editor: Mai

Trên đường phố yên tĩnh lạnh giá, tiếng vang khổng lồ long trời lở đất kia như đánh thức cả thế giới.

Kỷ Nhiễm được Thẩm Chấp ôm chặt ngã sấp xuống mặt đất, mọi thứ xung quanh như biến mất chỉ còn tiếng ong ong vang lên bên tai.

Cảm giác chấn động đập vào mặt khiến cô hít thở không thông.

Đau, toàn thân đều đau. Cả cơ thể được Thẩm Chấp siết chặt trong lòng, mỗi khớp xương đều cảm nhận được cảm giác đè nặng kia, trong nháy mắt khi nguy hiểm tới gần cậu chỉ nghĩ đến cô.

Qua một lúc lâu Thẩm Chấp mới lấy lại tinh thần, cậu nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, khàn giọng kêu: “Nhiễm Nhiễm.”

Mắt Kỷ Nhiễm nhắm chặt lại, gương mặt trắng bệch.

“Ở đây có người bị đè, nhanh tới cứu người.” Rất nhanh đã có người đi đường phát hiện ra tình hình bên này.

Hóa ra có chiếc xe tải đâm vào thân cây ven đường, bởi vì lực tác động lớn nên cây bị ngã xuống đổ ập về phía Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm đang đứng.

Thẩm Chấp tay mắt lanh lẹ nhìn thấy bèn ôm Kỷ Nhiễm ngã xuống nhưng tốc độ của cậu vẫn không nhanh bằng tốc độ thân cây đổ xuống.

Một chân bị thân cây đè lên.

Đầu óc Kỷ Nhiễm vẫn còn lờ mờ nhờ tiếng la lớn của mọi người xung quanh kéo cô về hiện thực. Cô mở to mắt nhìn thiếu niên trước mặt, cho dù trong khoảnh khắc nào đôi mắt kia vẫn luôn sáng ngời nhìn cô.

Cậu nhìn chằm chằm Kỷ Nhiễm, an ủi: “Nhiễm Nhiễm đừng sợ, không có chuyện gì rồi.”

Kỷ Nhiễm không dám nhúc nhích bởi vì sắc mặt cậu trắng bệch như giấy, rõ ràng thời tiết lạnh như vậy nhưng trán cậu vẫn đổ mồ hôi.

“Thẩm Chấp.” Kỷ Nhiễm sờ mặt cậu.

Người xung quanh dần dần tụ lại, liên tục có người kêu: “Mau tới đây cứu người, nhanh lên.”

“Ở đây, ở đây.”

Mọi người tụ lại đồng tâm hiệp lực di chuyển thân cây sang bên cạnh, rốt cục chân Thẩm chấp cũng thoát ra.

Cậu thấp giọng nói: “Bây giờ anh lật người qua rồi em từ từ ngồi dậy nhé?”

Kỷ Nhiễm khóc nức nở hô: “Anh đừng động, chắc chắn chân anh đang rất đau.”

Bên cạnh có người nhiệt tình nhắc nhở: “Thằng nhóc này cậu đừng lộn xộn, chân cậu không phải việc nhỏ đâu.”

Mà bên cạnh lại có lửa nổi lên, hóa ra chiếc xe tải bắt đầu bốc cháy, xung quanh tụ tập rất nhiều non-fans nên rất nhanh có người gọi điện thoại báo cảnh sát, còn có người gọi điện cho xe cấp cứu.

May mà tài xế lái xe sau khi đụng xe đã nhanh chóng nhảy từ ghế lái xuống.

Chiếc xe tải kia lấy tốc độ cực nhanh bắt đầu bị lửa thiêu đốt, tài xế xe tải đứng bên cạnh quơ hai tay như muốn ngăn cản lửa tràn ra nhưng chỉ có thể đứng nhìn bất lực.

Vốn Kỷ Nhiễm muốn duy trì tư thế này đợi bác sĩ đến kiểm tra, dù sao chỉ bác sĩ mới có thể định đoạt xem cậu có thể hoạt động hay không. Nhưng người nằm phía trên cô lại còn có tâm trạng cười trêu chọc: “Nhiễm Nhiễm, bây giờ anh lật người qua bên cạnh sau đó em từ từ ngồi dậy được không?”

Kỷ Nhiễm lắc đầu ngay lập tức: “Không được.”

Cô thật sự rất lo lắng cho chân Thẩm Chấp, nếu thực sự chân cậu có việc gì thì cho dù cô bồi thường cả đời mình cho cậu vẫn cảm thấy không đủ.

Mặc dù đời trước Thẩm Chấp 27 tuổi vẫn thẳng tắp như cũ nhưng Kỷ Nhiễm sợ nhất hiệu ứng bươm bướm. Cô sợ chính mình sống lại làm ảnh hưởng đến Thẩm Chấp đời này.

Hai tay cô nắm chặt cánh tay cậu, nhẹ nhàng lắc dầu: “Anh đừng động.”

“Nếu bây giờ chỉ có hai chúng ta thì em yêu cầu như vậy anh sẽ cực kỳ vui vẻ.” Môi Thẩm Chấp dán lại gần bên tai cô, hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô gái nhỏ.

So với hơi thở của cậu thì những lời cậu nói càng nóng bỏng hơn, lỗ tai Kỷ Nhiễm đỏ bừng lên.

Tới lúc này rồi mà người này vẫn còn cợt nhả được.

Kỷ Nhiễm tức giận muốn dơ tay đẩy cậu ra nhưng nghĩ đến tình hình cơ thể bây giờ của cậu liền cố gắng nhịn xuống. Chẳng qua khuôn mặt cô gái nhỏ nghiêm lại tức giận, đôi mắt đỏ hoe như con thỏ ban nãy đã dần dần không còn rối loạn và sợ hãi nữa.

Thẩm Chấp vén những sợi tóc mai rơi xuống ra sau tai cho cô, cúi đầu như chuồn chuồn lướt nước chạm môi vào vành tai cô, khẽ chạm rồi lập tức rời khỏi: “Đừng sợ, anh trai Thẩm Chấp sẽ không có chuyện gì đâu.”

Đột nhiên trước mắt Kỷ Nhiễm mơ hồ, vốn hốc mắt đã từ từ khô cạn không ngờ lại rơi nước mắt lần nữa.

Cô khóc oa oa nhìn thiếu niên trước mặt, muốn đánh cậu nhưng cuối cùng lại dựa đầu lên vai cậu, răng cắn chặt lấy áo khoác cậu dùng hết sức đè lại âm thanh nức nở của mình.

Rất lâu, giọng nói phẫn hận còn mang theo tiếng nức nở của cô gái nhỏ vang lên: “Thẩm Chấp, anh phải chịu trách nhiệm với em.”

Không thể bỏ dở nửa chừng.

Bởi vì thích cậu đến thế, cho nên cô biết đời này cô sẽ không yêu người nào khác nữa.

*

Xe cứu hỏa chạy tới rất nhanh, tiếng còi xe cứu hỏa gào thét một đường từ nơi xa chạy đến nơi này. Theo sát đó là xe cứu thương.

Bác sĩ đi qua kiểm tra sơ bộ, lúc cổ chân cậu bị thân cây đè lên phỏng chừng bị khe hở chỗ thân cây đè nên xương chân không bị vỡ vụn.

Tuy nhiên vẫn cần phải tới bệnh viện để tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng lần nữa.

Sau khi Thẩm Chấp lên xe cứu thương thì Kỷ Nhiễm vội vàng đi lên ngồi bên cạnh cậu. Bác sĩ kiểm tra sơ bộ đánh giá xong cảm thấy cậu không cần nằm trên cán cứu thương nên chỉ ngồi trên đó.

Kỷ Nhiễm ngồi bên cạnh cậu, vốn dĩ bởi vì có bác sĩ y tá đang ngồi nên Thẩm Chấp không nắm tay cô.

Ai ngờ lúc xe cứu thương khởi động thì có bàn tay nhỏ nhẹ nhàng di chuyển tới bên chân cậu, sau đó lén di chuyển từ đường viền quần jean cậu đang mặc hướng lên trên, rồi cuối cùng nắm lấy ngón tay cậu.

Cô nắm chặt cả bàn tay cậu.

Thẩm Chấp cúi đầu nhìn hành động mờ ám cô làm từ nảy đến giờ, đợi khi cậu nhìn qua ánh mắt cô gái nhỏ lại thẳng tắp cố định nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ xe phía đối diện.

Thẩm Chấp cười nhẹ rồi lật lại nắm lấy bàn tay nhỏ kia vào trong lòng bàn tay mình.

Đến bệnh viện, lần này Kỷ Nhiễm kiên quyết không cho cậu đi bộ mà tìm cái xe lăn để cậu ngồi lên. Thẩm Chấp đứng trên mặt đất bằng một chân, cúi đầu nhìn cái xe lăn trước mặt này, cười nhạo một tiếng: “Ngồi cái này?”

“Em đẩy.” Kỷ Nhiễm gật đầu vô cùng khẳng định.

Thẩm Chấp nhìn cô cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Cũng là em.”

Vì thế Kỷ Nhiễm đẩy Thẩm Chấp đi đăng ký khám bệnh, rõ ràng cô gái nhỏ mảnh mai như vậy nhưng không kêu mệt chút nào. May mà sau khi chụp phim xong, bác sĩ nghiêm túc kiểm tra chỗ mắt cá chân bị thương  lần nữa cuối cùng gật đầu nói:”Không việc gì, chỉ bị nứt xương, tĩnh dưỡng thời gian ngắn là được. Tốt nhất đừng cử động nhiều.”

“Bác sĩ, có cần nằm viện không?” Kỷ Nhiễm nhìn chằm chằm vào bác sĩ, sốt sắng hỏi.

Bác sĩ bị bộ dáng này chọc cười: “Bình thường nếu gặp tình huống này bác đều đề nghĩ nên nằm viện quan sát một chút.”

“Được, chúng cháu nằm.”

“Không cần.”

Hai âm thanh cùng vang lên một lúc, Kỷ Nhiễm mím môi nhìn Thẩm Chấp đang ngồi trên xe lăn, rồi cô mở miệng nói: “Nếu anh chịu nằm viện vậy ngày mai em mua bữa sáng tới cho anh rồi ở đây với anh cả ngày.”

Thẩm Chấp nhìn cô kinh ngạc nhướng mày.

Vốn Kỷ Nhiễm cho rằng mình đề xuất điều kiện như vậy thì người bạn trai như cậu cần phải không chút do dự gật đầu đồng ý mới phải, ai ngờ người ta còn vô cùng bình tĩnh chớp mắt nhìn hai lần.

Kỷ Nhiễm cảm thấy cô đã nhận được sự sỉ nhục thật lớn.

Tủi thân.

Ngay lúc cô cúi đầu nhìn giầy của mình thì đột nhiên có giọng nói dịu dàng vang lên, như kiểu thở dài: “Được, nghe lời em.”

Kỷ Nhiễm nhìn cậu thấy Thẩm Chấp đang mỉm cười nhìn cô.

Mới làm thủ tục nhập viện cho Thẩm Chấp xong điện thoại di động của cô kêu lên, bà nội Kỷ gọi tới.

Giọng bà nội vô cùng lo lắng: “Nhiễm Nhiễm, sắp mười giờ rồi, bên ngoài không an toàn bà nội kêu lái xe tới đón cháu nhé.”

Kỷ Nhiễm biết giờ này đã trễ lắm rồi cho nên cô đành nói: “Bà nội, cháu với bạn học đã lâu không gặp cho nên mới nói chuyện cả ngày như thế, bây giờ cháu về ngay.”

Lúc cô ra ngoài đã nói đi gặp bạn học cũ.

Có trời mới biết thật ra căn bản cô không hề hẹn bạn bè ra ngoài chơi.

Bà nội Kỷ cũng biết đã lâu cô không về Dương Châu, dặn dò nói: “Vậy nhanh nhé, không thể vượt qua 11 giờ. Hôm nay ba con tới hỏi con, bà nội đã chống đỡ giúp con rồi.”

“Vâng, cảm ơn bà nội, thích bà nội nhất.”

Kỷ Nhiễm hôn một cái qua điện thoại thật vang dội dỗ dành bà cụ vô cùng vui vẻ.

Cô cúp điện thoại xong quay đầu nhìn thiếu niên đã mặc bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt kia, nhiệt độ trong phòng vừa phải, ánh đèn chiếu lên trên mặt trên người cậu.

Sau một lúc, Thẩm Chấp mới nhàn nhạt hỏi: “Không phải em nói thích anh nhất à?”

Kỷ Nhiễm: “…”

*

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Kỷ Nhiễm rời giường lấy cớ đi ra ngoài chạy bộ nên ông bà cụ vô cùng vui mừng gật đầu. Ai ngờ hai ông bà cụ không hẹn mà cùng kêu cô lại muốn cùng ra ngoài vận động với cô.

Khiến Kỷ Nhiễm sợ tới mức vội vàng tìm cớ chạy trốn.

Cô mua bữa sáng phong phú tới bệnh viện vừa lúc gặp bác sĩ đang kiểm tra phòng, cô vào cửa thì bác sĩ và những thực tập sinh đi cùng đồng loạt nhìn về phía cô.

Thẩm Chấp đang nửa nằm trên giường, để đám người tùy ý vây quanh cậu.

Bác sĩ vừa kiểm tra xong nên cực kỳ hứng thú quan sát Kỷ Nhiễm rồi quay đầu nói với những học trò của mình: “Cho nên thầy đã kêu ngàn vạn lần đừng học y, em xem ngay cả thời gian yêu đương cũng không có, không sánh bằng mấy bạn học nhỏ này.”

Nhóm thực tập sinh nghẹn cười đi theo bác sĩ ra ngoài.

Kỷ Nhiễm đứng dán bên tường chớp chớp mắt.

Cho nên cái này là tai bay vạ gió à.

Ăn sáng xong hai người lại ngồi trong phòng bệnh một hồi, Kỷ Nhiễm nhìn ánh mặt trời bên ngoài dần dần lên cao, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua cửa sổ vào trong phòng.

Kỷ Nhiễm nhìn Thẩm Chấp cười nói: “Em đẩy anh ra ngoài vườn hoa nhỏ dưới lầu nhé.”

Thẩm Chấp không đành lòng đả kích bộ dáng hăng hái tràn đầy của cô nên đành để cô đẩy mình xuống lầu.

Hai người đi tới vườn hoa nhỏ dưới lầu, không ít người bệnh đang đi dạo ở đây, có người già tóc trắng xóa cũng có những đứa trẻ mới cao tới đầu gối đang chạy nhảy vui đùa.

Đi dạo một hồi Kỷ Nhiễm liền tìm cái ghế trống rồi đẩy xe lăn của Thẩm Chấp đối diện với cô.

Ánh mặt trời vừa vặn, tuy mùa đông nên ánh mặt trời hơi đìu hiu nhưng cũng đủ ấm áp.

Kỷ Nhiễm ngắt một cây cỏ cọ vào má Thẩm Chấp, Thẩm Chấp chỉ ngồi im không phản ứng đến cô, nhưng cô càng cọ càng hăng hái hơn cảm thấy bản thân mình không ai bì nổi.

Cuối cùng, Thẩm Chấp có chút cáu nắm lấy bàn tay cô.

“Còn ầm ĩ nữa?” Cậu lười biếng ngồi tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nở nụ cười.

Kỷ Nhiễm vạch ngón tay cậu ra đùa giỡn, chờ tới khi cô nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh.

Thẩm Chấp thấy cô gái nhỏ vốn đang ầm ĩ đùa giỡn cậu bây giờ lại ngây người, cả người cứng lại.

Cậu còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì cô đã ném tay cậu ra như bị điện giật, còn dịch qua chỗ bên cạnh theo bản năng.

Tỏ vẻ xa lạ với cậu.

Thẩm Chấp nhìn theo ánh mắt cô thấy một người phụ nữ mặc áo khoác màu nâu nhạt đứng cách đó không xa, bà mặc áo khoác dài, cả người có khí chất kiểu vô cùng tinh tế nhưng rất xa cách.

Mặc dù hơi xa nhưng Thẩm Chấp vẫn thấy rõ khuôn mặt bà.

Khuôn mặt kia vừa liếc mắt đã thấy có quan hệ với Kỷ Nhiễm.

Mẹ Kỷ Nhiễm.

Thoáng chốc, có người đàn ông mặc áo khoác đen đi tới bên cạnh bà nói vài câu bên tai bà rồi cũng nhìn về bên này.

Lúc anh ta thấy Kỷ Nhiễm liền hơi giật mình, nhìn thấy thiếu niên bên cạnh cô lại càng trợn to mắt.

Kỷ Nhiễm nhìn Bùi Uyển, vài giây sau cô liền đứng dậy, trước khi đi qua đó cô mở miệng nói: “Đó là mẹ em.”

Cô đi tới trước mặt Bùi Uyển, Bùi Uyển nhìn cô, vẻ mặt bà không quá nhiều cảm xúc.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Kỷ Nhiễm khẽ hỏi.

Bùi Uyển cười một tiếng, giọng nói không có ý tốt, “Lời này nên do mẹ hỏi con mới đúng.”

Giọng bà vẫn lạnh lùng trước sau như một, mặc dù biết rõ Thẩm Chấp cách xa như vậy khẳng định không nghe thấy. Nhưng không biết vì sao, cô lại không muốn Thẩm Chấp nhìn thấy bộ dáng khi cô nói chuyện với Bùi Uyển.

Không muốn cho người khác phát hiện ra, hóa ra mẹ cô nói chuyện với cô lạnh lùng như vậy.

Ngay cả giọng điệu nói chuyện vẫn kiểu mệnh lệnh trước sau như một.

Lần đầu tiên Kỷ Nhiễm muốn phản kháng lại, cô giành nói trước: “Con đưa anh ấy về phòng bệnh trước, có chuyện gì đợi lát nói sau.”

Không chờ Bùi Uyển phản ứng Kỷ Nhiễm đã xoay người đi lại chỗ Thẩm Chấp, đẩy cậu đi.

Dọc theo đường đi hai người không nói chuyện.

Đến phòng bệnh, cô dừng xe lăn lại rồi mới nói: “Mẹ em chờ dưới lầu, em phải về với bà rồi.”

Thẩm Chấp gật đầu.

Cậu ngẩng đầu nhìn Kỷ Nhiễm, cả người cô đều bao phủ trong áp suất thấp, từ khi Bùi Uyển xuất hiện đã sản sinh ra áp suất này.

Kỷ Nhiễm xoay người rời khỏi, mới đi tới cửa đột nhiên Thẩm Chấp kêu: “Nhiễm Nhiễm.”

Kỷ Nhiễm quay đầu nhìn cậu, nở nụ cười: “Buổi tối em quay lại thăm anh.”

Thẩm Chấp nhìn đôi mắt to chứa ý cười kia, cuối cùng cậu vẫn gật đầu, giọng khàn khàn: “Được, anh sẽ chờ em.”

Vẫn luôn chờ.

Lúc Kỷ Nhiễm xuống dưới lầu xa xa đã thấy Bùi Uyển vẫn đứng ở kia, chưa động bước nào.

Cô bước từng bước thong thả đi qua, tốc độ không nhanh không chậm.

Cô vừa đi tới trước mặt thì Bùi Uyển không dong dài, hỏi thẳng vấn đề: “Vừa rồi là ai?”

Kỷ Nhiễm suy nghĩ rồi nói: “Là bạn học, cũng là bạn ngồi cùng bàn.”

Dường như cô còn cảm thấy chưa đủ, nói thêm: “Chính là bạn học mỗi lần thi đều đứng nhất.”

Bùi Uyển như bị cô chọc cười, đại khái những lời Kỷ Nhiễm trả lời ở trong mắt bà đều đang giấu đầu hở đuôi, bà a một tiếng rồi híp mắt nhìn Kỷ Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, con biết điều mẹ muốn nghe không phải chuyện này.”

Kỷ Nhiễm há miệng.

Thái độ cô như vậy làm cho Bùi Uyển càng rõ ràng hơn, ánh mắt bà lạnh dần, nhìn Kỷ Nhiễm như có ý ép hỏi.

“Nhiễm Nhiễm, con đang yêu đương sao?”

Lời này vừa nói ra giữa hai mẹ con dường như nổi lên tấm bình phong che chở vô hình, hay nói giữa hai người có một rãnh sâu, Kỷ Nhiễm ở đầu, Bùi Uyển bên đối diện cô.

Kỷ Nhiễm vẫn im lặng như cũ.

Nếu người khác có lẽ sẽ phủ nhận, không, không phải, hai từ đơn giản cỡ nào chỉ cần mở miệng là có thể nói ra được, nói không chừng chỉ cần nói dối là có thể qua được kiểm tra này.

Nhưng Kỷ Nhiễm không muốn.

Rõ ràng trước kia cô không muốn người khác biết quan hệ giữa hai người, cô có cả 100 lý do, phải cố gắng học tập không thể ảnh hưởng bạn học khác hoặc phải làm một học sinh gương mẫu.

Có rất nhiều lý do nhưng cô không muốn.

Cô không muốn phủ nhận sự tồn tại của Thẩm Chấp, cũng không muốn phủ nhận ý nghĩa của cậu đối với cô.

Cô không nói lời nào còn Bùi Uyển cũng im lặng. Mơ hồ giữa hai mẹ con như đang phân cao thấp.

Đến cuối cùng, Bùi Uyển nhìn cô lạnh lùng nói: “Đi thôi, mẹ đưa con về.”

Kỷ Nhiễm không ngờ lần đầu tiên hai người công khai giằng co lại có thể kết thúc bằng việc Bùi Uyển cúi đầu trước, ngay cả Kỷ Nhiễm cũng cảm thấy không thích hợp lắm.

Nhưng cuối cùng quả thật Bùi Uyển vẫn đưa Kỷ Nhiễm về nhà ông bà nội.

Kỷ Nhiễm yên lặng chờ tới tối, cô nhìn thời gian, biết ông bà nội ngủ tương đối sớm, gần 8 giờ đã đi ngủ rồi.

Cô mặc quần áo tử tế, đi giầy rồi rón ra rón rén đi ra ngoài.

Lúc cô lén chuồn ra ngoài xong liền bắt xe tới bệnh viện mà không nhắn tin trước cho Thẩm Chấp.

Mặc dù lúc nãy cậu có nhắn tin cho cô kêu cô buổi tối không cần tới tìm cậu, nhưng Kỷ Nhiễm nghĩ tới chuyện một mình cậu lẻ loi ở trong bệnh viện lại không đành lòng.

Đến bệnh viện, cô ngựa quen đường cũ đi tới cửa phòng bệnh Thẩm Chấp nằm, ai ngờ lúc cô đang tính đẩy cửa ra lại nghe được giọng nữ quen thuộc từ bên trong truyền ra.

“Cậu và Nhiễm Nhiễm không thích hợp.”

Thực sự giọng Bùi Uyển rất dễ nghe, lạnh lùng nhưng lại thành thục.

Kỷ Nhiễm yên lặng nhìn qua khe kính trên cửa phòng bệnh, Bùi Uyển đứng bên giường còn thiếu niên trước mặt bà ngồi trên giường cúi đầu xuống, mái tóc đen che mất ánh mắt cậu làm Kỷ Nhiễm không thể nhìn thấy được nét mặt của cậu bây giờ.

Cuối cùng Thẩm Chấp vẫn ngẩng đầu lên, cậu vô cùng nghiêm túc nói: “Dì, cháu sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện học tập của Nhiễm Nhiễm.”

Vẻ mặt Bùi Uyển vẫn lạnh lùng như cũ, không chút thay đổi nhìn thiếu niên trước mặt: “Không chỉ riêng chuyện học tập.”

“Gia đình của cậu.” Bùi Uyển nhẹ nhàng nói ra bốn chữ nhưng lại giống như cây búa nện vào lòng Thẩm Chấp.

Dù cậu là người biết kiềm chế và bình tĩnh nhưng cũng không thể không cười khổ.

Đúng vậy, gia đình cậu.

Bùi Uyển không có thói quen lòng vòng, bà luôn là người đi thẳng vào vấn đề: “Nếu hai đứa chưa là người trưởng thành, vậy kết thúc bây giờ luôn đi. Dù sao tuổi hai đứa còn quá nhỏ.”

“Dù hai đứa cảm thấy 17 tuổi đã có thể nhận định một người vậy thì tôi cũng sẽ không đồng ý. Gia đình cậu quá phức tạp, không thích hợp với Nhiễm Nhiễm.”

Thẩm Chấp cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy viền giường bệnh.

Bởi vì tay dùng sức quá mức nên các đốt ngón tay đều trắng bệch.

“Huống chi bệnh của mẹ cậu…” Bùi Uyển hơi dừng lại, Thẩm Chấp ngẩng đầu lên nhưng Bùi Uyển cũng không thèm để ý ánh mắt cậu, nhàn nhạt nói: “Bệnh tâm thần có di truyền trong gia đình, mẹ cậu phát bệnh năm 21 tuổi, làm sao cậu có thể đảm bảo bà ấy không di truyền gen này cho cậu.”

Ầm, cạnh cửa bị người khác dùng lực đẩy mạnh ra va vào tường tạo nên tiếng vang thật lớn, kinh động đến những bệnh nhân ở phòng bên cạnh.

Kỷ Nhiễm đứng ở cửa, cả người đều run lên.

Bùi Uyển kinh ngạc nhìn cô nhưng cô gái nhỏ giống như con sư tử lâm vào trong sự phẫn nộ điên cuồng, cô dùng sức nắm chặt tay mình lại.

Liều mạng cắn chặt môi.

Cuối cùng cô vẫn nói: “Sao mẹ có thể nói với anh ấy những lời như vậy chứ.”

Lấy bệnh của người mẹ để cảnh cáo con trai người ấy.

Kỷ Nhiễm không thể ngờ được Bùi Uyển lại làm chuyện như vậy.

Cô cho rằng Bùi Uyển độc tài, cố chấp, cô cũng đã nhìn quen sự độc tài và cố chấp của bà nhưng cô không ngờ bà lại có thể lạnh lùng và ích kỷ như vậy.

“Mẹ là một người mẹ, sao mẹ có thể nói về mẹ của anh như vậy với anh chứ.” Kỷ Nhiễm mở to hai mắt không muốn để mình rơi nước mắt.

Tâm trạng thất vọng này giống như ngọn lửa đang thiêu cháy lòng cô.

Ngọn lửa này đốt cháy hết tất cả sự quyến luyến và sự kiên trì đối với Bùi Uyển ở trong lòng cô, lòng cô giống như mảnh đồng bằng luôn được cô giữ lại bây giờ đã bị đốt trơ trụi không để lại bất cứ thứ gì.

Kỷ Nhiễm nhìn bà, trong lòng vắng vẻ.

Là tuyệt vọng hay thất vọng, cô cũng nói không rõ.

Kỷ Nhiễm nhìn bà rồi lại mở miệng nói: “Con cảm thấy hổ thẹn vì mẹ.”