Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 73



Editor: Mai

Cả nhà họ Kỷ đều hỗn loạn.

Cho dù hôm nay là đêm trừ tịch nhưng xe cấp cứu vẫn tới rất nhanh. Bác sĩ ý tá đưa Giang Lợi Khởi rời khỏi, vẻ mặt Kỷ Nhiễm không chút thay đổi đứng trong phòng khách nhìn cảnh này.

“Nhiễm Nhiễm.” Bà nội Kỷ đi tới cầm bàn tay cô.

Bàn tay Kỷ Nhiễm rất lạnh, lạnh thấu xương, bà nội Kỷ đau lòng xoa xoa tay cô, khẽ nói: “Nhiễm Nhiễm, cháu nói cho bà nội nghe đã xảy ra chuyện gì thế.”

Kỷ Nhiễm nhìn bà nội Kỷ, há miệng, giọng khàn đi: “Bà nội, cháu không đẩy bà ta.”

Bà nội Kỷ thấy cả người cô vẫn còn đang run lên, biết cô bị cảnh vừa rồi làm sợ hãi, vội vã nói: “Bà nội biết, biết Nhiễm Nhiễm là đứa bé ngoan sẽ không làm chuyện như vậy.”

Trái tim thấp thỏm của Kỷ Nhiễm rốt cuộc nhẹ nhàng rơi xuống.

May mà vẫn có người bằng lòng tin tưởng cô.

Cô thật sự không đẩy Giang Lợi Khởi, đúng, tuy cô không thèm che giấu chuyện mình không thích Giang Lợi Khởi nhưng cô chưa từng nghĩ tới sẽ hại Giang Lợi Khởi, sẽ ra tay với đứa con trong bụng bà ta.

Cô khinh thường làm chuyện đó.

Đột nhiên bà nội Kỷ ôm ngực, Kỷ Nhiễm thấy thế lập tức đỡ lấy bà, căng thẳng hỏi: “Bà nội, bà có sao không?”

“Không sao, bà nội chỉ hơi chóng mặt thôi.” Bà nội Kỷ khoát tay với cô.

Lúc này ông cụ Kỷ từ bên ngoài đi vào, vừa rồi ông đi theo nhìn nhân viên cứu hộ nâng Giang Lợi Khởi ra bên ngoài cửa lớn, Kỷ Khánh Lễ và Giang Nghệ đã đi theo xe cấp cứu tới bệnh viện.

Ông cụ đi tới thấy bà nội Kỷ đang ôm ngực, lập tức hỏi: “Huyết áp tăng nữa sao?”

Bà nội Kỷ có bệnh huyết áp cao, bình thường nếu luôn uống thuốc và không bị chuyện gì kích thích thì tất nhiên sẽ không có vấn đề gì. Bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện, vừa rồi nhìn bộ dáng Giang Lợi Khởi chảy máu đầm đìa nên khiến bà chóng mặt.

Kỷ Nhiễm lập tức đỡ bà nội Kỷ ngồi xuống ghế sofa, dì giúp việc trong nhà chạy tới rót nước đưa thuốc cho bà cụ.

Sau khi uống thuốc vào sắc mặt bà cụ đỡ hơn rất nhiều.

Ông cụ Kỷ nhìn bộ dáng này liền nói: “Hay tôi gọi Tiểu Trần qua đây một chuyến.”

Bà nội Kỷ lập tức xua tay: “Thôi, năm mới, sao có thể bắt người ta đi qua đi lại được.”

Tiểu Trần là bác sĩ gia đình nhà họ Kỷ, hai người già đã lớn tuổi nên đôi khi cần có bác sĩ tới kiểm tra định kỳ thường xuyên.

“Hay bà lên phòng nằm nghỉ ngơi một lát.” Kỷ Nhiễm khẽ nói.

Lần này bà nội Kỷ không từ chối, gật đầu. Dì giúp việc và Kỷ Nhiễm ở hai bên đỡ bà cụ nằm lên giường. Nhìn bộ dáng muốn khóc của Kỷ Nhiễm, bà nội Kỷ cười nói: “Nhiễm Nhiễm, đừng sợ, bà nội chỉ bệnh vặt thôi.”

Kỷ Nhiễm nắm chặt tay bà cụ, nước mắt vẫn luôn đảo quanh hốc mắt.

Bà nội đã lựa chọn tin tưởng cô trước tiên.

Cô nói không phải, bà nội sẽ tin cô.

Hôm nay bà cụ đã bận rộn cả ngày, bây giờ lại tăng huyết áp nên nhìn cả người vô cùng mệt mỏi. Kỷ Nhiễm chỉ ngồi một lát rồi rời khỏi chỉ để ông nội ở lại với bà nội.

Lúc đi tới phòng khách cô đứng đó thật lâu.

Rồi cô quay đầu lại nhìn qua hướng cầu thang. Ở đó có một vũng máu còn mới rõ ràng bị ánh đèn chiếu lên tạo nên cảm giác yêu dị.

Kỷ Nhiễm hít sâu một hơi, cảm thấy ngực vô cùng khó chịu.

Dì giúp việc cầm đồ lau dọn đi tới thấy Kỷ Nhiễm vẫn đứng ở đây bèn nói: “Cô Nhiễm Nhiễm, cô nhanh lên lầu nghỉ ngơi đi, ở đây cứ giao cho dì dọn dẹp.”

Nói rồi dì giúp việc đi qua chỉ còn Kỷ Nhiễm đứng tại chỗ.

Đột nhiên di động trong túi cô kêu lên.

Kỷ Nhiễm cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra thấy Thẩm Chấp gọi điện thoại tới. Vốn cô muốn nghe nhưng ngón tay vẫn cứ run lên.

Mãi mới bấm được nút nghe, Kỷ Nhiễm trả lời một tiếng: “Alo.”

Cho dù cô chỉ nói một chữ thì Thẩm Chấp vẫn có thể nghe ra không thích hợp, cậu lập tức hỏi: “Nhiễm Nhiễm, em sao vậy?”

“Thẩm Chấp, Giang Lợi Khởi chảy rất nhiều máu, bác sĩ nói có thể con bà ta không giữ lại được.”

Giọng Kỷ Nhiễm yếu ớt như chỉ cần có người đẩy cô một cái thì cả người cô sẽ từ trên vách núi ngã xuống. Khi nghe được câu Thẩm Chấp hỏi, cô giống như rốt cục cũng bắt được cọng dây kéo mình lên.

Cọng dây có thể cứu vớt cô.

Đương nhiên Thẩm Chấp biết Giang Lợi Khởi là mẹ kế cô, vốn cậu đang đứng trên ban công nhà mình gọi điện thoại cho cô nghe vậy lập tức xoay người chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa hỏi: “Em đang ở đâu?”

“Em đang ở nhà ông bà nội.”

“Anh tới ngay.”

Thẩm Chấp không do dự một giây đồng hồ nào, Kỷ Nhiễm nghe giọng nói kiên định của cậu thì đột nhiên nghẹn ngào. Cô không nói không cần, bởi vì khoảnh khắc này cô thực sự muốn gặp Thẩm Chấp.

Thẩm Chấp tới rất nhanh, đêm 30 không có chiếc taxi nào thế nên cậu trực tiếp cản một chiếc xe gia đình lại, người bị cản đường tính mắng cậu nhưng lúc thấy cậu lấy mấy tờ tiền trong túi ra liền lập tức ngậm miệng lại.

Tài xế vẫn còn trẻ tuổi, tưởng rằng cậu gặp chuyện gì gấp nên an ủi: “Anh bạn, cậu cứ tin tưởng vào kỹ thuật lái xe của tôi đi, tôi đảm bảo sẽ đưa cậu tới đó thật nhanh.”

Thẩm Chấp nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ chỉ im lặng không nói.

Thẩm Chấp đến nơi liền gọi cho Kỷ Nhiễm, cô cầm cái áo khoác treo ngay huyền quan mặc vào rồi chạy ra ngoài.

Bởi vì ở ngoại thành nên đột nhiên trên bầu trời bay lên mấy cây pháo hoa, khói lửa nhiều màu sắc nổ trên bầu trời tạo thành một phong cảnh chói mắt.

Gió đêm thổi lên người Kỷ Nhiễm, cô cảm giác được toàn thân mình đang lạnh run.

Cô chạy ra cửa nhìn thấy thiếu niên đang đứng đó, cậu mặc áo khoác dài màu xám nhạt, đứng dưới ánh sáng pháo hoa làm nổi bật dáng người cao ráo

Vẻ mặt thiếu niên còn ảm đảm hơn so với bóng đêm, mím môi nhìn chằm chằm vào trong nhà.

Khi bóng dáng Kỷ Nhiễm xuất hiện, cậu nhìn về phía cô sau đó khóe miệng nhếch lên nở nụ cười.

Cho dù đứng cách xa như thế nhưng Kỷ Nhiễm vẫn có thể cảm giác được cậu đang nhìn cô mỉm cười.

Nụ cười sạch sẽ trong bầu trời đêm lạnh như băng này, như tia sáng chiếu rọi lên người cô, đẩy đi sự mờ mịt trong lòng cô.

Kỷ Nhiễm đi qua, Thẩm Chấp nắm tay cô. Cậu cúi đầu nhìn chân cô, khẽ thở dài: “Sao em không đi giầy?”

Kỷ Nhiễm cũng nhìn theo xuống chân mình, bây giờ mới phát hiện ra cô đi dép trong nhà ra ngoài.

Vừa rồi không cảm thấy gì, bây giờ phát hiện ra thì cảm giác như bàn chân mình sắp lạnh cóng rồi. Đầu ngón chân như sắp mất cảm giác.

“Đi thôi.” Thẩm Chấp nắm tay cô.

Cô không hỏi Thẩm Chấp đi đâu chỉ đi theo cậu lên xe. Anh trai lái xe gia đình kia cầm nhiều tiền của cậu như vậy nên khi thấy chỗ này khá hẻo lánh bèn dừng xe lại chờ cậu.

Ai ngờ lại thấy cậu dẫn một cô gái nhỏ quay lại, trong đầu có đủ các ý nghĩ.

Đặc biệt tuổi hai người còn không lớn nữa.

Nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi thôi, đặc biệt cô gái nhỏ bị mái tóc dài che khuất đôi má nhưng chỉ nhìn bóng dáng thôi đã thấy đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như muốn phát sáng trong đêm.

Đây là cái gì?

Đôi người yêu nhỏ bỏ trốn đêm khuya…

Hoặc nói đôi người yêu nhỏ này yêu điên cuồng, trong đêm 30 trình diễn đoạn kịch kinh điển ‘Romeo và Juliet’.

Nhưng anh lái xe gia đình kia vẫn nhịn mấy suy nghĩ trong lòng lại, nghe lời Thẩm Chấp nói đưa bọn họ tới nội thành, vốn anh ta còn cho rằng phải tới quán rượu gì đó cơ, ai ngờ Thẩm Chấp lại tìm quán KFC đang hoạt động rồi dẫn người vào.

Anh ta nhìn họ xuống xe rồi vào quán, thở dài một hơi.

Vẫn còn nhỏ tuổi, bỏ nhà trốn đi mà lại chạy tới quán KFC để trốn, thật thảm.

Nhưng lúc anh ta mới lái xe đi được vài bước đột nhiên lại nghĩ đến chuyện sở dĩ hôm nay anh ta kiêm chức chạy một chuyến còn không phải bởi vì đối phương cho mình số tiền lớn à.

Còn nhỏ đã vung tay mạnh như thế.

Anh ta còn đồng tình người ta nữa chứ, anh ta vẫn nên đồng tình mình trước thì hơn.

Bên này Kỷ Nhiễm mới vào trong tiệm đã cảm thấy trong tiệm thật ấm áp, cả người như được chìm trong dòng nước ấm, ấm đến mức cả người cô đều run lên.

Thẩm Chấp dẫn cô ngồi xuống rồi đi qua mua hai cốc đồ uống nóng bưng lại đây đặt vào lòng bàn tay Kỷ Nhiễm.

“Bây giờ có ấm chưa?” Thẩm Chấp khẽ hỏi.

Kỷ Nhiễm gật đầu.

Thẩm Chấp nhìn đôi môi hơi tím tái vì lạnh của cô. Vốn cậu có thể đưa Kỷ Nhiễm tới khách sạn thuê phòng nhưng đêm khuya cậu dẫn cô ra khỏi nhà, rồi còn thuê phòng khách sạn thì không hợp lắm.

Lúc này cậu mới mở miệng hỏi: “Trong nhà có chuyện gì vậy?”

Kỷ Nhiễm lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn chằm chằm ly nước trong tay thấy mặt trên có in chữ KFC thật lớn, rồi cô mở miệng kể chuyện xảy ra tối nay cho Thẩm Chấp nghe.

“Bà ta ngăn em lại, em đang muốn kéo tay bà ta ra nhưng đột nhiên bà ta lại lăn xuống dưới.”

Thật ra lúc Giang Lợi Khởi chỉ tay vào cô thì trong lòng Kỷ Nhiễm cũng hơi kích động. Khi đó cô vừa tức giận lại vừa kích động, một lòng muốn thoát khỏi bà ta để đi xuống lầu nói cho người lớn nghe chuyện này.

Cô không biết có phải lúc cô không để ý đã đẩy ngã Giang Lợi Khởi hay không.

Thẩm Chấp nhìn bộ dáng nói xong liền im lặng của cô thì dịu dàng nói: “Nhiễm Nhiễm, em đang sợ cái gì?”

Kỷ Nhiễm buông ly nước ra, áp tay lên má mình, cô nói khẽ: “Em nghĩ, có lẽ là do em. Anh hiểu không? Có lẽ do em không cẩn thận đụng tới bà ta, là em…”

Đột nhiên cánh tay Thẩm Chấp vươn ra vượt qua cái bàn nhỏ ngăn cách giữa bọn họ nhẹ nhàng phủ lên lỗ tai cô, bàn tay cậu ấm áp lại khô ráo, dịu dàng bao trùm lên má cô.

“Nhiễm Nhiễm, anh biết bây giờ em đang vô cùng kích động, em hoài nghi không biết có phải trách nhiệm của mình hay không, em bình tâm nhớ lại thử xem.”

Kỷ Nhiễm nhắm hai mắt cẩn thận nhớ lại cảnh khi đó.

Cô nhớ rõ trước khi Giang Lợi Khởi ngã xuống đã nói một câu, sau đó cô vươn tay tính kéo tay bà ta ra nhưng cô còn chưa chạm vào…

Đúng, tay cô còn chưa chạm vào bà ta.

Kỷ Nhiễm mở to hai mắt, cô nhìn thẳng vào Thẩm Chấp, lần thứ hai kiên định nói: “Em không làm.”

Thẩm Chấp vẫn luôn yên lặng nhìn cô, cậu nở nụ cười nhẹ nhàng gật đầu, ấm giọng nói: “Anh biết em không làm.”

Cậu vẫn luôn tin tưởng cô.

Trong lòng Kỷ Nhiễm như biến mất một tảng đá lớn, cô biết chắc chắn chính mình không có suy nghĩ muốn chủ động hại Giang Lợi Khởi nhưng cô sợ lúc cô không cẩn thận đã chạm vào bà ta làm bà ta ngã xuống.

Nhưng bây giờ trong lòng cô lại nghi ngờ, Giang Lợi Khởi ngã xuống thật sự là do không cẩn thận sao?

*

Lúc này những người kia đã tới bệnh viện, bác sĩ đứng ở cửa, cơ hồ Giang Lợi Khởi vừa đến đã lập tức được đẩy vào trong phòng giải phẫu ngay. Ánh mắt bà ta mệt mỏi nhìn phía trước, tim như tro tàn.

Trong đầu bà ta hiện lên vô số đoạn ngắn, rồi giọng nói tàn khốc lại bình tĩnh kia vang lên lần thứ hai.

“Bà Giang, tình huống của bà là thai ngừng.”

Giang Lợi Khởi như bị sét đánh, bà ta không thể tin được nói: “Không phải, bác sĩ, tôi đã mang thai qua 12 tuần rồi, không phải nói nếu tình trạng thai ngừng thì sẽ xuất hiện ở giữa 8 đến 10 tuần sao?”

Bác sĩ nhìn bà ta, nuối tiếc nói: “Thật xin lỗi, bà Giang, quả thật tình huống thai ngừng sẽ xuất hiện từ tuần 8 tới tuần 10. Nhưng đây là tình huống đa số chứ không phải tình huống tuyệt đối. Bà là sản phụ lớn tuổi nên khi mang thai sẽ đối mặt với nguy hiểm cực cao.”

Bà ta không tin thế nên bác sĩ yêu cầu hai tuần sau bà ta tới kiểm tra lại lần nữa.

Nhưng bà ta lại nghe được tin tức mà bà ta không muốn nghe nhất.

Hôm qua Giang Lợi Khởi đến lấy phiếu kiểm tra, bà ta không dám để Kỷ Khánh Lễ biết, thậm chí ngay cả Giang Nghệ bà ta cũng không nói, chỉ một mình len lén chạy tới bệnh viện.

Bác sĩ đang không ngừng nói chuyện, Giang Lợi Khởi chỉ còn ý thức mơ hồ.

Kỷ Khánh Lễ đứng bên ngoài nhận được điện thoại từ dì giúp việc trong nhà, ông nhíu mày hỏi: “Không thấy Nhiễm Nhiễm đâu? Từ lúc nào.”

“Tôi đang dọn vết máu dưới cầu thang, quay đi quay lại đã không thấy cô chủ đâu. Tôi cứ tưởng cô chủ về phòng nghỉ ngơi nhưng nghĩ lại tôi luôn dọn dẹp ở cầu thang không hề thấy cô chủ lên lầu.”

Dì giúp việc tìm trong nhà một vòng phát hiện quả thực không thấy Kỷ Nhiễm.

Huống hồ khi nãy Giang Nghệ hô to gọi nhỏ nên dì giúp việc đứng bên kia cũng nghe được, Giang Nghệ luôn nói tại Kỷ Nhiễm cố ý đẩy Giang Lợi Khởi xuống.

Dì giúp việc đã làm việc ở nhà họ Kỷ nhiều năm, hiểu đứa nhỏ Kỷ Nhiễm này, vừa xinh đẹp lại vừa lễ phép.

Cho nên bà khẽ nói: “Hay Nhiễm Nhiễm sợ hãi nên chạy ra ngoài, tại cô Giang kia cứ nói do cô chủ Nhiễm Nhiễm đẩy người. Đây là nói suông mà…”

Dì giúp việc cũng không nói trắng ra.

Kỷ Khánh Lễ ừ một tiếng, dặn dò nói: “Đừng để ông bà cụ biết không thấy Nhiễm Nhiễm đâu, đừng để họ lo lắng.”



Lúc Thẩm Chấp nhận được điện thoại Bùi Uyển gọi tới đã gần 11 giờ.

Bùi Uyển hỏi trực tiếp: ” Nhiễm Nhiễm đang ở chỗ cậu à?”

Thẩm Chấp thừa nhận: “Vâng.”

Bùi Uyển hỏi địa chỉ chỗ hai người đang ở, kêu họ ở tại chỗ không được rời khỏi. 20 phút sau, Bùi Uyển tự lái xe tới tìm được họ.

Lần này Bùi Uyển không nổi cáu vì đêm khuya cô đi ra ngoài chỉ kêu cô lên xe.

Bùi Uyển nhìn Thẩm Chấp, cuối cùng vẫn nói: “Cậu lên cùng đi, tôi đưa cậu về.”

Kỷ Nhiễm không ngờ Bùi Uyển không đưa cô về nhà mà chở cô tới bệnh viện. Lúc dừng lại ở cửa bệnh viện nghe Bùi Uyển nói: “Hình như ba con có chuyện muốn nói với con, mẹ đưa con tới gặp ông ta một lát.”

Vừa rồi Kỷ Khánh Lễ gọi điện cho Bùi Uyển, bà không nhận nhưng ông còn lấy số khác gọi lại nữa cho nên Bùi Uyển mới nhận.

Bà biết nhà họ Kỷ xảy ra chuyện, cũng nghe nói Kỷ Nhiễm đi ra khỏi nhà.

Đại khái đã đoán được xảy ra chuyện gì.

Cho nên bà mới có thể gọi điện cho Thẩm Chấp.

Kỷ Nhiễm ngồi trong xe, Bùi Uyển thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Rốt cục cô vẫn đẩy cửa xe đi xuống, lúc cô đi qua thấy Kỷ Khánh Lễ đang đứng trong đại sảnh bệnh viện, Kỷ Nhiễm dừng chân lại đứng tại chỗ cách ông rất xa.

Cô không muốn cãi nhau với Kỷ Khánh Lễ vào lúc này, cô biết ông luôn là người ba phải, nói không chừng ông còn tin lời Giang Lợi Khởi vu cáo hãm hại cô.

Mặc dù sự thất vọng của cô về Kỷ Khánh Lễ cũng đã đủ nhiều lắm rồi.

Nhưng cô không hề muốn mình thất vọng thêm nữa.

Ngược lại khi Kỷ Khánh Lễ nhìn thấy cô liền chậm rãi đi tới, nhìn cô kêu: “Nhiễm Nhiễm.”

Ông rất ít khi kêu cô là Nhiễm Nhiễm, đều kêu cả họ cả tên cô Kỷ Nhiễm. Người khác đều nói con gái là áo bông nhỏ của ba nhưng từ nhỏ đến lớn Kỷ Nhiễm đều chưa từng có cảm giác này, giữa bọn họ không hề thân mật.

Có lẽ bởi vì cô giống Bùi Uyển nên lúc Kỷ Khánh Lễ thấy cô đều sẽ cảm thấy sự áp chế của Bùi Uyển với ông.

Kỷ Nhiễm cảm thấy ông chưa bao giờ thích cô, không thèm để ý tới cô.

Nhưng không sao. Cô cũng giống vậy.

Cô hất đầu lên, không chút do dự mở miệng: “Con không đẩy bà ta, không có.”

Kỷ Khánh Lễ nhìn cô, khẽ nói: “Nhiễm Nhiễm, có phải người ba này làm con thất vọng lắm không.”

Kỷ Nhiễm sửng sốt, không rõ vì sao ông lại nói như vậy.

Trên mặt Kỷ Khánh Lễ lộ ra nét mắt vốn dĩ không nên xuất hiện trên mặt ông, cười khổ bất đắc dĩ và có chút chật vật, ông nói: “Con cảm thấy ba nhất định sẽ tin chuyện con đẩy cô ấy sao?”

Lần này Kỷ Nhiễm hoàn toàn ngớ ra.

Kỷ Khánh lễ nhìn cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Ba không tin.”

“Ba không tin con gái ba sẽ làm ra loại chuyện như thế.”

Tác giả có lời muốn nói: Em gái Nhiễm: Họ tin tôi, họ đều tin tôi.

*

Cho tôi khóc, cũng không phải tẩy trắng, chỉ là ba mẹ luôn kiểu như vậy, có đôi khi cậu và mẹ sẽ cãi nhau, hận tới mức không muốn sinh ra trong ngôi nhà này nhưng nhiều khi lại phát hiện ra những việc họ làm, rồi cậu sẽ cảm động đến mức muốn khóc lên.

Editor có lời muốn nói: Tuy hơi bất ngờ nhưng cũng dễ hiểu về cách làm của Kỷ Khánh Lễ. Chuyện liên quan tới vấn đề đạo đức ông sẽ lựa chọn tin tưởng đứa con gái mình nhìn lớn lên.