Tổng Tài Bá Đạo: Để Tên Khốn Này Yêu Em Cả Đời!

Chương 72: 3 tháng cuối cùng- Con gái của chúng ta đã chào đời



Vì sợ cô buồn chán mà sinh ra trầm cảm nên Thiên Phong đã đăng kí khóa học yoga cho bà bầu, người bạn đồng hành của cô không ai khác chính là Quân Dao.

Bài tập cũng không quá ư là khó khăn nhưng bụng của hai người lại to như quả bóng nên khó lòng mà cúi xuống được, kể cả việc đơn giản là thắt dây giày Yến Anh cũng khó lòng mà làm được.

Mỗi ngày, cứ khoảng 5 giờ chiều, hai người lại hẹn nhau đều đặn đến lớp học yoga, được một lúc lại ngồi nghỉ và nói đủ thứ chuyện trên đời.

- Cậu siêu âm chưa?

- Rồi, là con gái.

Yến Anh cười mỉm tự hào vỗ nhẹ vào đứa con đang cựa quậy trong bụng mình.

- Ôi trời, con dâu tương lai của mình đây sao?

Cô nàng Quân Dao tinh nghịch sáng mắt lên khi nghe tin bạn thân của mình có con gái, ngay lập tức liền đặt cọc trước để không thôi bị người khác cướp mất con dâu tương lai.

- Ủa? Tôi có nói là làm thông gia với cậu sao nhỉ?

- Cậu không cho, tôi với Bách Điền đi năn nỉ anh Phong cũng vậy à.

Hai người cười một tràng vỡ bụng bởi câu đùa của mình rồi Yến Anh mới nghiêm túc hỏi Quân Dao.

- Dao Dao, khi nào cậu sinh?

- Chắc là tuần sau hay gì đó?

- Chuẩn bị đồ đạc hết chưa?

- Chắc là rồi á.

- Hửm?

- Biết đâu, tên chồng ngốc đó chắc chuẩn bị xong từ lúc mới siêu âm rồi, cả đêm không ngủ mà cứ suy nghĩ tên cho ba cậu con trai làm tôi mệt gần chết.

Yến Anh mở to mắt ngạc nhiên, bởi vì ấn tượng của cô về Bách Điền cũng không nhiều, chỉ là cô cảm thấy người này hơi khó để bắt chuyện và cũng có vẻ lạnh lùng, không quan tâm đến người khác cho lắm.

***

Buổi tối, cô ngồi xếp từng chiếc khăn, chiếc áo, tả em bé với tâm trạng bồn chồn, có chút lo lắng. Cô vừa nhìn chiếc nôi mà chồng cô mua vừa mỉm cười hạnh phúc.

Khoảnh khắc anh cầm chiếc giày bé xíu nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của anh làm cô cười ngất, khung cảnh đó quả thật rất đáng yêu không thể tả nổi.

Ngay sau đó, Thiên Phong nhận được cuộc gọi từ Mạc Lâm.

- Alo.

- Chuyện gì vậy?

- Chuyện là... Quân Dao đột nhiên vỡ ối nên chắc là tôi sẽ xin nghỉ vài ngày đấy.

Vốn dĩ chuyện chăm sóc vợ con là của Bách Điền nhưng mỗi tội đến ba đứa trẻ, người lần đầu làm cha như anh làm sao có kinh nghiệm để đối phó với ba nhóc được, cho nên họ phải huy động lực lượng trong nhà để thay phiên nhau bồng bế.

- Vậy chúc mừng bọn họ giúp tôi nhé.

- Người nhà của cô Uông Quân Dao đâu rồi?

- Vâng, là tôi đây.

Giọng của cô y tá chợt vang lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện, tiếng Bách Điền trả lời làm át luôn lời của Mạc Lâm nên anh phải tắt điện thoại để qua làm thủ tục.

- Chuyện gì vậy anh?

- À, Quân Dao đã sinh em bé rồi.

- Nhanh vậy sao? Lúc chiều cậu ấy còn nói là tuần sau cơ mà.

***

Một tháng sau

Mùa hè oi bức nữa lại đến, khu vườn màu tím của họ một lần nữa lại nở rộ, cô vừa ngồi trong vườn vừa nhâm nhi một miếng dưa hấu cho mát vừa ngẫm nghĩ lại vài chuyện của lúc trước.

- Em lại cười gì nữa vậy?

- À, tự dưng em nhớ lại vài chuyện.

- Hửm?

- Nếu mùa hè năm rồi em không mặt dày thì bây giờ làm sao ngồi đây được nhỉ?

- Ừm cũng đúng, đồ mặt dày.

Yến Anh định cãi lại anh nhưng tự nhiên cô cảm thấy cơ thể có chút kì lạ, mặc dù không cảm thấy đau nhưng linh cảm lại mách bảo rằng cô phải đi bệnh viện.

Ngay sau đó, một dòng nước ấm ấm chảy ra làm ướt cả cái váy đang mặc, bụng bắt đầu quặn lên làm cô trở tay không kịp.

- Phong...

Thiên Phong cũng tinh ý mà gấp gáp đưa cô ra xe, tâm trạng anh có chút rối loạn nên mặc kệ luật lệ giao thông mà phóng thẳng tới bệnh viện luôn.

Vì đã vỡ ối nên bác sĩ và y tá chuyển cô đến thẳng phòng sinh thường.

Anh được bác sĩ cho phép vào trong cùng vợ nên mọi quá trình diễn ra bên trong phòng sinh, anh đều có thể chứng kiến được toàn bộ.

- Bây giờ cô phải thở đều nhé.

Bác sĩ vừa dặn dò vừa mở chân kiểm tra xem tử cung đã mở được bao nhiêu phân, vẻ mặt của bác sĩ cũng khá hài lòng với độ nở nên đã ra hiệu cho cô.

- Bắt đầu rặn nhé, 1,2,3...

- Aaaa..ưm

Mồ hôi của cô tuôn ra không ngừng, vẻ mặt đau đớn của cô làm anh thương xót rất nhiều, bây giờ anh mới hiểu người phụ nữ khổ đến mức nào.

Giọt nước mắt hiếm có của anh không tự chủ mà chảy dài, bàn tay anh run run nắm chặt lấy bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô.

- Em làm được mà.

15 phút sau.

- Oe...oe...oe

Em bé đã được chào đời khỏe mạnh sau đó được y tá lau sơ qua rồi đưa cho anh bế.

Lần đầu tiên được bế một sinh linh bé bỏng trong tay nên lòng anh có chút khó tả, phải gọi là tự hào vì mình đã cùng vợ vượt cạn thành công và sợ hãi khi chứng kiến cảnh tượng quá hãi hùng.

- Anh là chồng của cô ấy?

- Đúng vậy.

- Anh đã đặt tên cho em bé chưa?

Cô y tá vừa hỏi vừa cầm tờ giấy chứng sinh trên tay, tác phong của cô cực kì nhanh gọn lẹ, không bị bối rối hay sai sót gì cả mặc dù tuổi đời cô còn khá trẻ.

- Con bé tên Vưu Tiêu Lạc.

Anh bế con gái trong tay một cách trìu mến rồi nhẹ nhàng thốt ra cái tên của con.

Cuối cùng cũng đến lượt của Yến Anh có được khoảnh khắc da kề da với con gái. Cảm xúc của cô lúc này không phải là xúc động hay vui mừng gì cả mà là cái nhìn của một cô gái trẻ về con nít.

- Sao con em giống con khỉ thế nhỉ? Da của nó cũng hơi tím tím nữa.

Thiên Phong xém bật ngửa với câu hỏi ngô nghê của vợ, cũng phải thôi, hiện tại cô ấy chỉ mới 21 tuổi, trong khi anh chỉ còn một năm nữa là bước qua hàng ba rồi cho nên có thể thông cảm được.

Cô y tá trong phòng đang chuẩn bị vòng tay cho em bé cũng cười đến run tay, xém nữa làm rách luôn vòng tay của bé luôn rồi.

- Vài ngày nữa bé sẽ tròn người lại, bắt đầu có nét nên cô không cần phải lo đâu.

Cô y tá nén cười ôn tồn giải thích cho sản phụ trẻ tuổi này.

Mặt Yến Anh có chút ngơ ngác, hình như cô cảm nhận ra lỗi sai của mình thì phải, ai đời lại nói con mình giống khỉ bao giờ.

- Được rồi, nếu không còn gì tôi xin phép ra ngoài.

- Cảm ơn cô.

Thiên Phong cúi đầu chào y tá rồi anh nhanh chóng bước sang bên cạnh vợ.

- Em có mệt lắm không?

- Ừm, cũng không mệt lắm. À, lúc nãy anh gọi con là gì, em nghe không rõ.

- Vưu Tiêu Lạc.

Anh cất giọng trầm nói tên con và chầm chậm vén vài sợi tóc bị ướt đẫm mồ hôi mà dính vào nhau trên mặt cô.

Bất giác con bé mỉm cười hạnh phúc làm cô ồ lên một tiếng, còn anh thì không nhịn được mà sờ lên đôi má mềm mại của con vì sự đáng yêu vô độ.

- Con thích cái tên này lắm sao, Lạc Lạc?

Cả nhà bọn họ ba người trong căn phòng VIP cứ nhìn nhau mà cười mãi thôi, thực ra cái tên này anh nghĩ mãi mới nghĩ ra vì họ Vưu thật sự khó đặt tên.

Ánh chiều tà của hoàng hôn dần buông xuống, mùa hè năm nay đúng thực là có chút oi bức nhưng dòng tộc họ Vưu đã được chào đón một thành viên mới, vậy cho nên Tiêu Lạc có thể được xem là ly nước trái cây tươi mát giúp giải nhiệt vào lúc nắng nóng.