Tục Tiểu Tà Thần

Chương 18: Khâm sai đại nhân




Một con tuấn mã chạy như gió hướng về thành Thái Nguyên.

Tiểu Tà rất uy dũng cỡi trên lưng ngựa, tay phải cầm cờ tam giác màu vàng, giống như một vị quan khâm sai.

Vừa đến cửa Đông thành Thái Nguyên, Tiểu Tà đã hét lên, vung cờ tới tấp.

Bọn vệ binh nhìn thấy Tiểu Tà thân mặc y phục thái giám màu vàng thì không dám cản trở, lập tức chắp tay lui ra đứng hai bên, cùng nghiêm chỉnh đợi thánh chỉ đại giá.

Tiểu Tà e rằng trong thành còn chưa biết nên hắn la to :

- Thánh chỉ tới.

Hắn cố tình làm cho tất cả dân chúng trong thành đều biết việc này.

Tiểu Tà cho ngựa chạy quanh thành Thái Nguyên, qua phủ Tổng đốc, vòng qua các con đường có họa hình treo bảng cáo thị Tiểu Tà là tội phạm của triều đình, rồi đắc ý phất cờ nói :

- Thánh chỉ đã tới! Dương Kiên mau ra tiếp thánh chỉ.

Nhìn những bức họa hình trên bảng, Tiểu Tà đắc ý nói :

- Họa hình này là ta đó.

Không bao lâu, Tổng đốc Dương Kiên cùng với phó Tổng đốc Khu Mai và mấy tên vệ sĩ nhanh chóng chạy tới.

Mấy người này không hiểu tại sao thánh chỉ cứ chạy lung tung trên phố. Tiểu Tà nhìn bọn họ, lại cố ý đùa giỡn nên tiếp tục cưỡi ngựa chạy tới nói :

- Tổng đốc! Mau tiếp chỉ, mau lên.

Vừa nói dứt lời thì ngựa đã chạy ra xa, Dương Kiên và thuộc hạ bắt buộc phải chạy theo để nghênh tiếp, vì sợ rằng tiếp đón không khéo sẽ bị mang tội khi quân.

Nhưng mà cản người thì được chứ làm sao cản ngựa? Ai nấy đều chạy theo đến mặt mày tái nhợt, thở không ra hơi, chỉ có Tiểu Tà là chễm chệ trên ngựa, mặt mày hớn hở.

Tiểu Tà chạy một hồi thì chậm lại rồi quay ra sau nhìn Dương Kiên nói :

- Ngươi mệt ư?

Dương Kiên vội chắp tay :

- Tiểu thần không dám.

Tiểu Tà cười to :

- Tốt! Mau quỳ xuống tiếp thánh chỉ.

Dương Kiên và thuộc hạ vội quỳ xuống, tung hô :

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Tiểu Tà gật đầu :

- Tốt lắm, ngẩng đầu lên xem ta là ai.

Dương Kiên vội nói :

- Đa tạ long ân.

Rồi ngẩng đầu lên nhìn, bỗng hắn biến sắc, ấp úng nói :

- Ngươi... ngươi chính là... Dương Tiểu Tà?

Tiểu Tà cười :

- Trừ ta ra thì còn ai dám kêu các ngươi quỳ xuống nghênh đón?

Dương Kiên tức giận :

- Ngươi... ngươi dám giả mạo thánh chỉ đùa giỡn với bổn chức ư?

Tiểu Tà hét to :

- Câm miệng!

Dương Kiên nghe tiếng hét thì giật mình, sợ Tiểu Tà có mang thánh chỉ thật nên liền xuống giọng :

- Dương Tiểu Tà! Ngươi là trọng phạm của triều đình thì làm sao lại có thánh chỉ?

Tiểu Tà đắc ý :

- Bổn chức là ngự trù thái giám...

Khu Mai cười ha hả ngắt lời :

- Thì ra là kẻ bưng đồ ăn. Bổn chức đây so với ngươi còn cao hơn mấy cấp.

Tiểu Tà cười nhạt :

- Đừng nhiều chuyện, coi chừng ta chặt đầu đó.

Dương Kiên không dằn được, giận dữ nói :

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
- A Tam, ngươi vào kêu Tiểu Linh ra đây, ta có chuyện cần hỏi.

A Tam dạ lớn rồi vào nhà trong gọi Tiểu Linh ra.

Tiểu Linh cởi bỏ áo choàng nấu bếp, cười nói :

- Chuyện gì thế? Em đang nấu đồ ăn mà.

Tiểu Tà nhìn Tiểu Linh, trêu :

- Không ngờ Tiểu Linh càng ngày càng xinh đẹp, ta nhìn mãi không chán.

Tiểu Linh đỏ mặt :

- Đừng lẻo mép nữa, có chuyện gì vậy.

Tiểu Tà đưa tờ ngân phiếu ra, nói :

- Em xem có phải là một trăm ngàn lượng hay không?

Tiểu Linh cầm tờ ngân phiếu xem qua, nói :

- Anh vừa nhận một mối làm ăn lớn phải không? Em ra đây chỉ để xem tấm ngân phiếu này thôi ư?

Tiểu Tà nói :

- Em là người duy nhất của bang Thông Thực biết chữ, nếu không hỏi thì làm sao biết giá trị tấm ngân phiếu là bao nhiêu? Nhưng còn một điều nữa cũng rất quan trọng, anh muốn hỏi em có biết trong thiên hạ có một đôi ngọc sư tử hay không?

Tiểu Linh trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu :

- Em không biết.

Tiểu Tà trầm tư :

- Nếu nó không phải là một báu vật thì tại sao người ta lại chịu bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mà bảo tiêu nhỉ?

Nhưng hắn gạt đi ngay, đổi đề tài :

- Tiểu Linh, ở Phiên quốc lân bang có nhân vật nào lợi hại không?

Tiểu Linh gật đầu :

- Lân bang Phiên quốc có Vệ Tiên, là đạt đạm thái sư, thừa kế quyền lực của phụ thân. Hắn rất dũng mãnh, thống lĩnh các bộ lạc và thường cử binh xâm lấn biên cương.

Tiểu Tà hỏi :

- Còn ai nữa không?

Tiểu Linh lắc đầu :

- Cũng khó biết lắm, phải đến một lần mới rõ được. Anh phải đi đến đó ư, em lo lắm.

Tiểu Tà nói :

- Anh chỉ đến Bảo Thạch Sơn, còn cách kinh đô Phiên quốc xa lắm.

Tiểu Linh có vẻ an tâm hơn, nói :

- Bảo Thạch Sơn nằm tại quan ngoại, so với Trung Nguyên cũng không được an toàn lắm đâu.

Tiểu Tà đắc ý :

- Em đừng quên là trong thiên hạ không có ai giết được anh cả.

Tiểu Linh nói :

- Em chỉ sợ anh xảy ra sự cố mà thôi.

Tiểu Tà hỏi :

- Đường đến Bảo Thạch Sơn thế nào hả em? Khách hàng muốn anh đi đường Cơ Dung Quan.

Tiểu Linh nói :

- Cơ Dung Quan đường chật hẹp, hai bên cây cối kín mít, nếu có mai phục thì thiên binh vạn mã cũng không qua được đâu.

Tiểu Tà nói :

- Chuyện này anh không lo, anh chỉ muốn đi theo ý mình để tránh kẻ mua ngọc sư tử bày trò mà thôi.

Tiểu Linh ngẫm nghĩ một lát rồi nói :

- Đường đi Bảo Thạch Sơn nên theo Nan Lý Sơn, vượt qua núi Ống Khói, qua Tiên phủ rồi xuất quan, tiếp tục hướng về Tây Bắc, địa hình cũng bằng phẳng, đường cũng tương đối gần.

Tiểu Tà gật đầu :

- Được rồi, cứ thế mà đi.

Tiểu Linh hỏi :

- Bao giờ anh khởi hành?

Tiểu Tà đáp :

- Có thể nội trong ba ngày nữa, em cầm miếng Thiên Long ngọc bội này, nếu bọn Dương Kiên có phá phách thì đem ra ứng phó.

Tiểu Linh lắc đầu, đưa lại Thiên Long ngọc bội cho Tiểu Tà, nói :

- Anh cứ yên tâm, trong quán mà có chuyện thì đệ tử Cái bang sẽ liều mạng với bọn chúng.

Tiểu Tà cười :

- Bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa thì chúng ta phải giữ quán làm ăn lên, không thể để quán suy sụp được.