Tục Tiểu Tà Thần

Chương 19: Một cuộc bảo tiêu phiêu lưu




Vào một buổi sáng...

Mặt trời vừa ló, tuyết rơi trắng xóa khắp quan lộ, khí lạnh run người.

Từ quán Thông Thực, một bóng đen chập chờn phi thân nhắm hướng Nam Thành lướt tới.

Nam Thành là khu vực không đông lắm, tiệm bán đồ cổ Thúy Diệp có treo bảng trước cửa nhà. Một bóng người từ trên mái ngói nhảy xuống, quay thân đi vào cửa chính.

Bóng người đó chính là Tiểu Tà, hắn gọi to :

- Chương chủ nhân, ta đến rồi.

Chương Bình dường như cũng đang đợi nên vội chạy ra, phe phẩy chiếc quạt nói :

- Xin mời Bang chủ vào nhà.

Tiểu Tà lập tức theo chân Chương Bình vào trong. Chương Bình nói :

- Tiểu Tà bang chủ, mời theo lão phu vào trong mật thất.

Tiểu Tà không chút ngần ngại, thoăn thoắt bước theo.

Tuy nơi đây hơi tối, nhưng mọi cổ vật trưng bày vẫn sáng chói lên làm cho Tiểu Tà rất lưu ý, nhất là những vật giống như kim quang thủy tinh, ngọc minh châu... chúng lóng lánh phát ra những luồng ánh sáng rất kỳ ảo.

Tiểu Tà có cảm giác nơi đây là kho cổ vật quý hiếm nhất thiên hạ, nên càng tin tưởng đôi ngọc sư tử là chí bảo vô giá mà Chương Bình cần hắn bảo tiêu.

Nhìn qua một lượt, Tiểu Tà lè lưỡi nói :

- Ngọc Sư Tử ở đâu?

Chương Bình bước nhanh về phía một khối thạch nhũ, ấn vào một cái nút bí mật, lập tức khối thạch như hé mở ra, để lộ một khối đá màu xanh. Chương Bình nói :

- Đôi ngọc sư tử này làm bằng loại ngọc thượng hạng, đôi mắt là hai hạt trân chau dị bảo, có thể phản chiếu ánh sáng ở nhiều màu sắc khác nhau.

Tiểu Tà gật đầu :

- Được rồi! Còn nửa đồng tiền đâu?

Chương Bình lấy ra nửa đồng tiền trao cho Tiểu Tà, nói :

- Đây! Nửa đồng tiền kia thì người nhận ngọc đang giữ. Nếu ráp lại y nguyên thì Bang chủ cứ giao hàng, rồi nhận đủ tiền bảo tiêu.

Tiểu Tà gật đầu, nói tiếp :

- Vậy thì tôi phải làm sao để chứng minh là đã nhận hàng của ông?

Chương Bình lấy ra một tờ giấy nói :

- Mời ngài viết vào đây mấy chữ là được.

Tiểu Tà cười lớn, vẽ lên tờ giấy một con voi bốn chân thật to, lông dài như sư tử, viết lên một chữ Tà thật lớn.

Làm xong, hắn nói :

- Lấy cái này làm bằng nhé?

Chương Bình dễ dãi :

- Tùy ngài, quan trọng là đừng để hàng bị mất là được rồi.

Tiểu Tà tự ái :

- Ông cứ yên tâm, không bao giờ có chuyện đó, giờ xin cáo từ.

Chương Bình tiễn ra đến tận cửa.

* * * * *

Núi Ống Khói thật giống với tên gọi, đứng sừng sững và hiểm trở vô cùng.

Hai bên là dòng Lam Giang, chiếm cứ một vùng nước non xanh biếc, hoa nở đủ màu, chim hót ríu rít.

Tiểu Tà và A Tam cải trang làm dân thường, vai vác túi vải thô, trên đầu cột hai túm tóc, trông ngộ nghĩnh như con gái, dù cho khách giang hồ dày dạn cách mấy cũng chưa chắc đã nhận ra.

Tiểu Tà trước kia sống ở quan ngoại, giờ trông thấy phong cảnh thì lại nhớ đến hồ Một Tháp năm xưa nên cười nói :

- Rất tiếc nơi này thuộc phương Bắc chứ không thì chúng ta nhân dịp về thăm quê một chuyến.

A Tam nói :

- Bây giờ đang lo chuyện mua bán mà. Tiểu Tà bang chủ xem chúng ta có nên vượt quan hay không? Hay là đi đường khác.

Tiểu Tà nói :

- Cứ đến nơi rồi sẽ tính, bây giờ chúng ta giở khinh công ra đi cho nhanh thôi.

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
- Không sai!

Tiểu Tà chìa tay ra :

- Đưa ra đây.

Hắc Y Nhân cao lại nói :

- Chủ nhân muốn mời các anh tới gặp mặt.

Tiểu Tà nhìn hai người hỏi :

- Các ngươi không có tín vật ư?

Hắc Y nhân lùn nói :

- Tới đó thì chủ nhân sẽ giao tín vật ra.

Tiểu Tà trầm ngâm :

- Rõ ràng đã giao kèo nhận hàng tại đây, sao còn đổi chỗ khác?

A Tam xen vào :

- Chúng ta đem hàng về thôi, không có tín vật thì miễn bàn.

Hắc Y nhân cao cười nhạt :

- Các ngươi sợ ư?

Tiểu Tà trầm giọng :

- Sợ cái gì?

Rồi bất ngờ ném hai viên sỏi vào hai tên Hắc Y, thủ pháp đã nhanh lại rất đặc biệt, hai tên Hắc Y nhân không tránh được, trúng sỏi té xuống đất.

A Tam cười :

- Thấy rõ chưa? Bang Thông Thực chúng ta chẳng biết sợ là gi, nhận hàng thì nên đúng theo giao kèo, chớ có làm phách.

Hai tên Hắc Y nhân không dám trở lại, ôm đầu lủi mất.

Tiểu Tà và A Tam cười ha hả, vào lại trong động.

Sáng hôm sau...

Trời nắng đẹp, không chút gợn mây, một lão nhân sắc phục Trung Nguyên từ dưới chân núi đi lên.

Tiểu Tà thấy lão mập phệ thì cười lớn nói :

- Thì ra là một con heo mập lười.

Lão nhân đến được chỗ Tiểu Tà và A Tam thì đã đổ mồ hôi đầm đìa, nói :

- Các ngươi thật là khách khí! Ta đã cho người đến nói mà cũng không tin.

A Tam nói :

- Giao hàng thì phải đúng giao kèo chứ.

Tiểu Tà hỏi :

- Ông là người Trung Nguyên ư?

Lão nhân gật đầu :

- Cũng có thể nói như thế, ta ra ngoài mua bán đã hơn ba mươi năm rồi.

Tiểu Tà không muốn nói nhiều, hỏi :

- Tín vật đâu?

Lão nhân lập tức rút ra nửa đồng tiền, ráp với nửa đồng tiền của Tiểu Tà thì rất khớp. Tiểu Tà cười nói :

- A Tam, giao hàng đi, xong rồi.

A Tam lập tức rút đôi ngọc sư tử đưa ra, nói :

- Hàng đây, xem lại cho kỹ đi.

Lão nhân tiếp lấy ngọc sư tử, phấn khởi nói :

- Chính là nó rồi, cảm tạ hai vị.

A Tam đắc ý :

- Không cần khách sáo, chuyện mua bán mà.

Tiểu Tà nói :

- Hàng đã giao xong, chúng ta đi thôi.

Lão nhân nói :

- Các ngươi từ xa tới chắc cũng mệt, đến nhà lão phu chơi vài hôm được chứ?

A Tam cười :

- Xin hẹn khi khác! Chúng tôi rất bận rộn, cáo từ!