Tục Tiểu Tà Thần

Chương 2: Khám phá Hắc Huyết thần trâm




Liên tục ba ngày liền, tiệc rượu và những trò đùa nghịch không dứt.

Tiểu Tà bỗng nhớ đến trách nhiệm của mình khi đến Phiêu Hoa cung nên nói với Tiểu Vũ :

- Tiểu Vũ cô nương! Ta có việc cần hội kiến với mẫu thân của tiểu cô nương.

Tiểu Vũ thắc mắc :

- Anh tìm mẹ em có việc gì vậy? Cần thiết lắm không?

Tiểu Tà gật đầu :

- Có một việc rất quan trọng.

Tiểu Vũ quay lại hỏi Tiểu Tinh Tinh :

- Thân mẫu ta hiện ở đâu?

Tiểu Tinh Tinh vội đáp :

- Lão phu nhân đang dạo đàn tại Quan Nguyệt lâu. Nếu Dương công tử cần, em sẽ đi mời lão phu nhân đến.

Tiểu Tà nói :

- Nếu vậy, cô nương hãy đi mau!

Tiểu Vũ khẽ dặn :

- Tiểu Tinh Tinh! Hãy mời mẫu thân ta đến đại sảnh! Nơi đây nhiều gió, thân mẫu ta không đến đâu.

Tiểu Tinh Tinh cúi đầu :

- Thưa tiểu thư, em đi ngay!

Dứt lời, Tiểu Tinh Tinh phóng mình hướng về phía Quan Nguyệt lâu.

Tiểu Tà quay sang hỏi Tiểu Vũ :

- Từ trước đến nay đã có ai đến trú ngụ nơi Phiêu Hoa cung này không?

Tiểu Vũ vuốt nhẹ mái tóc, đáp :

- Từ nhỏ đến lớn em chưa hề thấy ai đến trú ngụ nơi đây.

Tiểu Tà hỏi :

- Vậy những a hoàn trong Phiêu Hoa cung từ đâu đến?

Tiểu Vũ nói :

- Như lời thân mẫu nói số a hoàn này là do phụ thân thu dụng trước kia. Họ đều là những kẻ không nhà không cửa, tứ cố vô thân.

Tiểu Vũ thấy Tiểu Tà tìm hiểu cặn kẽ như vậy, biết chuyện không đơn giản, nên hỏi lại :

- Có chuyện gì đã xảy ra chăng?

Tiểu Tà gật đầu :

- Ta muốn biết “Hắc Huyết thần trâm” có bị người dòm ngó, đánh cắp không?

Tiểu Vũ có vẻ tự tin, đáp :

- Không thể có chuyện đó được. Từ xưa đến nay không ai có thể thoát khỏi Phiêu Hoa cung và “Hắc Huyết thần trâm” của thân mẫu em cất tại Quan Nguyệt lâu, ngay cả em còn không được thấy báu vật đó thì làm sao có kẻ ăn cắp cho được?

Tiểu Tà nghi ngờ :

- Trước đây có một lão ni xưng danh Phiêu Hoa cung chủ, xuất hiện giang hồ, như vậy người đó là ai?

Tiểu Vũ nói :

- Đó là đại đệ tử của thân mẫu, được phái ra giang hồ để dò xét tình hình.

Sau đó lại có tin ngoài giang hồ “Hắc Huyết thần trâm”. Nhưng thật ra thân mẫu em không hề bị mất báu vật này.

Tiểu Tà nói :

- Võ lâm đã xuất hiện nhiều cây “Hắc Huyết thần trâm”. Ta phải tìm hiểu rõ chuyện này mới được.

A Tam xen vào nói :

- Quả thật là như vậy. Tiểu Vũ cô nương! Tôi cũng đã suýt bỏ mạng vì “Hắc Huyết thần trâm”. Cũng may là võ công của tôi cao siêu nên mới thoát khỏi nguy hiểm.

A Tứ kêu lên :

- A Tam! Đừng quá phách lối! Ngươi bảo nhờ võ công của ngươi cao siêu nên tránh khỏi “Hắc Huyết thần trâm”? Thật là một chuyện buồn cười.

Tiểu Tà nói :

- Tiểu Vũ cô nương! Lão gia nhà này kêu chúng tôi tới đây cũng chỉ vì muốn bảo vệ báu vật của Phiêu Hoa cung. Nhưng ta đoán chắc “Hắc Huyết thần trâm” đã có chỗ sơ hở rồi.

Tiểu Vũ cau may :

- Nếu muốn bàn đến “Hắc Huyết thần trâm” thì phải báo cho thân mẫu em biết mới được.

Mọi người theo Tiểu Vũ hướng về đại sảnh.

Một lát sau Tiểu Tinh Tinh cũng dìu lão phu nhân vào.

Tất cả đều đứng dậy nghiêng mình thi lễ.

Bà lão nhìn mọi người, vui vẻ nói :

- Cảm ơn các bạn trẻ!

Vừa nói bà lão vừa bước đến ngồi lên chiếc ghế ở giữa, nét mặt hiền hòa.

Bà tiếp :

- Tiểu công tử muốn tìm ta có việc gì vậy?

Tiểu Tà cung kính :

- Thưa lão phu nhân! Con tìm bà là vì có việc muốn hỏi. Hiện nay bà có cất giữ “Hắc Huyết thần trâm” hay không?

Lão phu nhân gật đầu :

- “Hắc Huyết thần trâm” là bảo vật của Phiêu Hoa cung. Đáng lẽ cái thứ độc hại đấy không nên lưu lại trên thế gian này, nhưng tổ tiên nhà ta sợ Phiêu Hoa cung bị nguy hại nên đã không hủy bỏ và có quy định nếu không gặp nguy biến thì không được dùng. Ta đã cất giữ nó rất kỹ. Tại sao Tiểu công tử lại hỏi đến?

Tiểu Tà nói :

- Lão phu nhân có nghe tin ngoài giang hồ xuất hiện “Hắc Huyết thần trâm” hay không? Chính họ đã dùng báu vật này để giết người bừa bãi.

Kiều phu nhân nghe nói thất kinh hỏi :

- Tại sao có chuyện lạ lùng như vậy? “Hắc Huyết thần trâm” ta đã giấu rất kỹ. Ngoài ta ra không có kẻ thứ hai biết, lẽ nào ngoài giang hồ lại có báu vật này?

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});

Tiểu Tinh Tinh thấy vậy đứng sững sờ. Nàng đã cố hái thật nhiều mà Tiểu Tà vẫn còn cho ít.

Các cô con gái thấy vậy cũng xông vào giành giật. Không khí thật sôi động.

Thế là cuộc thi không thành mà chỉ có việc giành giật để làm trò vui.

Tối hôm đó, lão phu nhân lại làm tiệc thết đãi mọi người.

Thời gian thấm thoát trôi qua, đã bảy ngày rồi.

Đêm ấy cả bọn đang câu cả ở bờ suối.

Tiểu Tà bỗng nói với Tiểu Vũ :

- Tiểu Vũ! Ta muốn trở lại giang hồ, Tiểu Vũ buồn bã hỏi :

- Sao mà vội thế?

Tiểu Tà nói :

- Thời gian ở đây đã bảy ngày rồi. Không chừng ngoài võ lâm số người bị chết không ít. Ta phải khám phá việc “Hắc Huyết thần trâm”.

Tiểu Tinh Tinh cũng buồn bã hỏi :

- Các anh đi lúc nào mới trở lại đây?

Cô nàng muốn lưu khách lắm nhưng tình thế này chắc không thể được rồi.

Tiểu Tà không hứa trước :

- Việc ra đi thì rất cần, mà ở đây lại không có món thịt chó, thật buồn chán.

Tiểu Tinh Tinh sốt sắng nói :

- Lần sau các anh đến em sẽ chuẩn bị đầy đủ món ăn đó.

Tiểu Tà cười :

- Nếu vậy các cô nên chuẩn bị từ bây giờ, chúng tôi đi không lâu sẽ trở lại ngay. Lần sau nhất định sẽ ở chơi lâu hơn.

Tiểu Vũ thỏ thẻ :

- Tiểu Tà! Khi cha em trở về thì em biết phải tìm anh ở đâu?

Tiểu Tà nói :

- Cha em vô cùng lợi hại. Chỉ cần một tiếng la của ông ấy là giang hồ chấn động, lo gì không tìm ra Tiểu Tà này.

Tiểu Linh nói nhỏ :

- Tiểu Vũ! Cô nương chỉ cần hỏi bọn đệ tử Cái bang thì sẽ biết ngay chúng tôi ở nơi nào.

Tiểu Tà nói :

- Như vậy được rồi! Tiểu Vũ chỉ cần đến Thái Nguyên vương phủ hỏi Tiểu vương gia thì sẽ rõ bọn tôi đang ở đâu.

Tiểu Vũ gật đầu :

- Nhất định em sẽ đi tìm!

A Tam cười :

- Tiểu Vũ là mọt đóa hoa của Phiêu Hoa cung. Nếu nàng ra đi, lần sau chúng tôi đến đây thiếu nàng còn gì là vui? Vậy xin cứ ở đây chờ đợi!

Tiểu Linh nói :

- Tiểu Tà! Chúng ta đi ngay thôi! Nhưng phải cáo từ lão phu nhân kẻo mang tiếng thất lễ đó.

Tiểu Tà quay sang Tiểu Tinh Tinh, nói :

- Đúng đấy! Chúng ta nhờ Tiểu Tinh Tinh đi mời lão nương nương tới đây.

Chúng ta phải làm lễ cáo từ.

Tiểu Tinh Tinh thấy không còn lưu khách được nữa, vội chạy vào hậu phòng đến Quan Nguyệt lâu, mặt mày ủ dột.

Tiểu Vũ mắt rướm lệ :

- Anh đi rồi em sẽ rất cô đơn.

Tiểu Linh vuốt tóc Tiểu Vũ, an ủi :

- Tiểu Vũ! Đừng buồn nữa! Sớm muộn gì chúng ta cũng gặp lại mà.

Tiểu Vũ nghẹn ngào :

- Chị Tiểu Linh! Em...

Tiểu Linh vội lau nước mắt cho Tiểu Vũ, mà không biết nói gì hơn, vì nàng đã rõ trong lòng Tiểu Vũ lúc này có rất nhiều tâm sự.

Chỉ chốc lát, lão phu nhân đã xuất hiện.

Bà vội hỏi :

- Các cháu định ra đi sao?

Tiểu Tà cung kính đáp :

- Thưa lão phu nhân! Chúng cháu định đi sớm về sớm. Xong việc nhất định chúng cháu sẽ quay lại.

Lão phu nhân bước đến nhìn Tiểu Tà thật lâu và nói :

- Các cháu đến đây đã làm cho ta nhớ mãi không quên. Tại sao không lưu lại vài hôm nữa?

Tiểu Tà cương quyết :

- Vài hôm nữa rồi cũng phải đi thì lưu lại có ích gì?

Lão phu nhân thở dài :

- Vậy thì các cháu cứ rời khỏi Phiêu Hoa cung. Ta rất mến các cháu.

Tiểu Tà cười :

- Bây giờ chúng cháu xin đi lấy hành lý.

Nói xong, cả bọn quay về Mê Tinh lầu sắp xếp hành lý và vội vã ra ngoài hang núi.

Ngoài hang, tuy trời đã tạnh mưa nhưng gió vẫn lồng lộng thổi.

Kiều lão phu nhân, Tiểu Vũ, Tiểu Tinh Tinh và các nàng hầu đều tiễn chân đến tận cửa hang.

Tiểu Tà quay lại nói :

- Chúng cháu xin chúng lão phu nhân, Tiểu Vũ, Tiểu Tinh Tinh ở lại mạnh khỏe!

A Tam, A Tứ, Tiểu Linh đều vẫy tay giã từ.

Tiểu Vũ dặn dò :

- Tiểu Tà! Em đã cho anh biết đường đi như thế nào rồi. Nhớ đừng quên nhé.

Tiểu Tà gật đầu, cười :

- Ta nhớ rồi, Tiểu Vũ! Em đưa lão phu nhân trở về đi!

Lão phu nhân quay lại nhìn Tiểu Vũ, khẽ nói :

- Tiểu Vũ! Tiểu Tinh Tinh! Chúng ta về thôi!

Và đêm nay thật khuya...

Tiếng đàn của Tiểu Vũ trong Phiêu Hoa cung nỉ non không dứt, hình như muốn xua đuổi nỗi niềm cô đơn trong núi vắng.