Tục Tiểu Tà Thần

Chương 20: Bí mật bao trùm




Nơi chân núi Thạch Bảo, địa hạt của Phiên Bang, dân bộ lạc tập trung nhiều, không khí nhộn nhịp vui vẻ, người mua kẻ bán rất phồn thịnh.

Tiểu Tà vào một chợ nhỏ, nhìn chung quanh thì thấy người bán quán đa phần đã lớn tuổi, hàng rượu chiếm đa số.

Lâu ngày không uống rượu nên Tiểu Tà bất giác cảm thấy thèm thuồng, nghĩ thầm :

- “Hôm nay phải uống một bữa thật say để bù những ngày vừa qua mới được”.

A Tam cũng không có ý khác, cả hai vào quán rượu rồi cứ hết bình này tới bình khác mà cạn.

Rượu ở đây rất nặng, hai người uống một hồi thì đã bắt đầu say, A Tam đầu óc quay cuồng, rút ra số tiền Tiểu Tà cho hắn lúc trước trao cho chủ quán, lè nhè nói :

- Tiền rượu trả trước đây, tối thiểu cũng hơn bốn chục lượng đó.

Cả hai lại liên tục nốc rượu, mười ba hũ rượu phút chốc đã sạch trơn, lúc này rượu vào lời ra, Tiểu Tà và A Tam bắt đầu lè nhè gây lộn.

Tiểu Tà quát :

- A Tam! Ngươi uống rượu không thật thà, đổ xuống đất hết cả nghĩa là sao?

A Tam lè nhè nói :

- Đó mới là bản lãnh, nếu không đổ xuống đất thì làm sao đấu lại anh chứ.

Nói xong hắn cười hì hì chạy ra khỏi quán, Tiểu Tà tức giận đuổi theo.

Vừa ra khỏi quán, bỗng có một cây phi đao nhắm ngay ngực Tiểu Tà phóng tới, cũng may hắn tránh được, nhưng cũng bị mũi phi đao rạch một đường dài ba tấc.

Tiểu Tà hét :

- Không xong! Có mai phục! A Tam, chạy mau.

Mấy tên đại hán cầm đao lập tức đuổi theo hai người.

A Tam nhăn mặt nói :

- Sao mà lắm chuyện xui xẻo xảy ra quá thế này? Biết thế thì cho A Tứ đi cho yên chuyện.

Tiểu Tà cười :

- Lần đầu đi ra nước ngoài mà không bị truy sát thì còn gì hứng thú?

Cả hai cứ phía trước mà chạy, bỏ bọn đại hán đuổi theo khá xa.

Bỗng Tiểu Tà cười nói :

- Chúng ta có cứu tinh rồi, không cần chạy nữa.

A Tam ngo ngác :

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});

- Ngươi lo lắng quá làm gì? Bọn La Sát hòa thượng đó dù gan to bằng trời cũng không dám xâm phạm Trung Nguyên đâu.

A Tam im lặng suy nghĩ, qua một lúc sau lại nói :

- Vậy Đa Đảo là ai? Tại sao hắn lại muốn giết chúng ta?

Tiểu Tà nói :

- Nếu Đa Đảo và La Sát hòa thượng cùng là đồng bọn thì việc này cũng dễ giải quyết.

- Còn nếu không phải?

- Như vậy thì rắc rối lắm, nếu như vậy thì ta chỉ biết hắn là một kẻ thần bí mà thôi.

A Tam thắc mắc :

- Bọn chúng có phải vì Ngọc Sư Tử mà tìm ta không?

Tiểu Tà lắc đầu :

- Không phải đâu.

A Tam ngơ ngác :

- Tại sao anh dám khẳng định như vậy?

Tiểu Tà cười :

- Ngọc Sư Tử nằm trong tay lão già mập, nếu vì Ngọc Sư Tử thì tại sao chúng không ra tay giết lão mà lại truy sát chúng ta.

A Tam gật gù, nói :

- Vậy thì nếu tìm ra Đa Đảo thì mọi việc có thể sáng tỏ ngay.

Tiểu Tà lại lắc đầu :

- Cái đó chưa chắc.

A Tam ngạc nhiên :

- Tại sao không chắc? Rõ ràng là Đa Đảo hắn...

Tiểu Tà ngắt lời :

- Đa Đảo trong quán rượu nhiều lắm, ngươi hỏi kẻ nào?

A Tam bây giờ mới vỡ lẽ, biết mình đang bị Tiểu Tà đùa giỡn nên chửi :

- Mẹ kiếp! Đã thế thì sau này anh đừng sai em tìm nữa.

Tiểu Tà nói :

- Ngươi ngu nên mới đi tìm Đa Đảo, còn ta thì chỉ muốn đi tìm bình rượu thôi.

Hai người cười nghiêng ngửa, ăn hết con cá cuối cùng, châm thêm vào đống lửa mấy cây củi khô để sưởi ấm rồi lăn ra ngủ một giấc đến sáng.