Tục Tiểu Tà Thần

Chương 21: Phút sa cơ




Từ xa thành Thái Nguyên sừng sững uy nghi như một cảm tử quân đứng án ngữ trước hoàng thành.

Tiểu Tà và A Tam cưỡi ngựa hồi thành đúng vào chiều ngày thứ ba.

Cả hai không đi ngang qua thành Tuyên Phủ mà lại từ một ngõ bí ẩn nơi phía Nam đi vào.

A Tam la to :

- Tướng quân về phủ rồi!

A Tam cưỡi con tuấn mã xông vào giữa phố la hét.

Tiếng la oang oang khắp thành, ai nấy đều chăm chú nhìn theo.

Quần áo chỉnh tề Tiểu Linh ra đón trước quán Thông Thực.

Chờ đợi đến nửa tháng bây giờ cả hai đã về, Tiểu Linh cảm thấy rất vui mừng.

Công việc làm ăn trong thời gian qua Tiểu Linh, A Tứ và Tiểu Thất vẫn điều hành trôi chảy, thu nhập tạm ổn.

Vừa thấy Tiểu Tà và A Tam trở về, A Tứ đã vội chạy ra chắp tay nói :

- Hoan nghênh Bang chủ đại giá!

A Tứ và Tiểu Linh vừa thấy Tiểu Tà và A Tam đã ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Quần áo của cả hai hoàn toàn mới nhưng thân thể mặt mày thì lại đầy thương tích.

A Tứ chọc :

- Tiểu Tà bang chủ! Anh muốn chơi trò thay đổi sắc diện để làm chi vậy?

Tiểu Tà hất mặt :

- Chúng ta vừa làm nên chuyện y phong, chẳng lẽ không có gì đổi khác sao? Đây là một kỳ tích trong lịch sử đấy!

Tất cả đều cười vui vẻ.

Tiểu Linh nói :

- Thiên hạ trừ ra chỉ có hai người này là đau bệnh thần kinh. Có ai lại đem thân làm bia hứng thương tích chứ? Mau vào đây để em chăm sóc vết thương cho!

Tiểu Thất thấy vậy cũng buồn cười, nhưng tình cảnh không cho phép, ái ngại nhìn Tiểu Tà nói :

- Thật ra nhìn anh em không thể nào nhịn cười được!

Tiểu Tà khuyến khích :

- Muốn cười thì cứ cười cho vui vẻ, quán Thông Thực chỉ trừ lúc luyện công mới cấm cười.

Tiểu Thất không nhịn được cười lớn :

- Đại Bang chủ đã có lệnh, vậy mọi người hãy cười cho thỏa thích.

Tức thì bao nhiêu người từ chủ đến khách đều cười ngặt nghẽo bởi đây là chuyện hiếm thấy trong thiên hạ.

Tiểu Tà và A Tam nội thương không có gì quan trọng, hơn nữa được Tiểu Linh chăm sóc chu đáo nen chỉ trong ba ngày đã khỏe nhiều.

Tiểu Linh vẫn không an tâm, cứ từng lúc kiểm tra. Dù vẫn biết là không nghiêm trọng, nhưng do bản tính cẩn thận chu đáo, mà nàng phải thường xuyên kiểm tra bệnh nhân thế thôi.

Nàng dùng kim châm độ huyệt lấy hết các máu bầm đọng trong người Tiểu Tà và A Tam. Nhưng cũng may trong máu bầm không có chất độc, nên Tiểu Linh an tâm thở ra một hơi nhẹ nhõm, đứng dậy rót hai chén nước trà cho Tiểu Tà và A Tam nói :

- Mau uống đi!

Vừa nói vừa lấy ra hai viên thuốc trao cho hai người.

Tiểu Tà đắc ý cười :

- Sự thật anh dám đùa giỡn như vậy là vì có Tiểu Linh bên cạnh anh không sợ!

A Tam tiếp :

- Đúng rồi, uống thuốc cũng giống như ăn kẹo rất đơn giản!

Tiểu Linh giận dỗi :

- Sẽ có một ngày em tuyệt đối không trị thương cho hai anh đâu. Mua bán không lo cứ đem sinh mạng ra đùa giỡn. Anh là Bang chủ bang Thông Thực như vậy sao?

Tiểu Tà nói :

- Ồ! Tiểu Linh em nói chuyện phải khách sáo một chút! Anh đang làm ăn mua bán quán mở ra đắt khách, hàng bảo tiêu đưa đến nơi đến chốn mà.

Tiểu Linh không muốn tranh cãi nên thở ra nói :

- Anh mỗi lần nhận việc cứ để cho người ta lo lắng đến cả đêm không ngủ được!

A Tam an ủi :

- Có gì đáng sợ đâu? Tiểu Tà bang chủ là kim cang mạng, không thể chết được. Tôi cũng sắp đến gần kim cang rồi đấy!

Tiểu Tà dọa :

- Em cứ cằn nhằn như vậy hoài sao? Không bỏ được cái tánh đó đi, anh sẽ khai trừ em ra khỏi bang!

Tiểu Linh trong lòng rất bực, nhưng không dám nói nhiều, nếu như phải rời khỏi Tiểu Tà thì lòng càng khó chịu hơn.

A Tam đắc ý nói :

- Đúng rồi! Cả ngày cứ hết lo lắng việc này đến việc khác tốt hơn đừng mở quán làm ăn. Tôi biết tiểu cô nương lo cho Bang chủ của chúng ta nhiều, nhưng đừng trách chúng tôi quá nặng lời có được không?

Tiểu Linh thở dài :

- Sau này các anh làm ăn phải cẩn thận một chút để tránh xảy ra những việc đáng tiếc.

Tiểu Tà cười thân mật :

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});

- Đàn bà không được uống rượu. Cách xử sự của ta chắc chắn không thua ai phải không?

- Được! Được!

Dương Phong lập tức nâng ly rượu lên :

- Dương huynh quả nhiên có độ lượng, để tiểu đệ kính Dương huynh một ly!

Hai người thoải mái cạn chén.

Qua một tuần rượu, Dương Phong mới hỏi :

- Nghe Dương công công nói công phu Dương huynh có được là nhờ vào một món linh dược, phải không?

Tiểu Tà bây giờ mới hiểu tại sao Dương Phong tỏ ra niềm nở, khiêm tốn với mình.

Thì ra hắn muốn lấy Thiên hạ vô địch đơn dược.

Cười thầm, Tiểu Tà giả bộ nói :

- Muốn có công lực phi thường đương nhiên phải có phương pháp phi thường.

Ta cũng có cách.

Tiểu Tà dừng lại cười híp mắt, rồi nói nhỏ vào tai Dương Phong :

- Ta cũng đã nói hết số thuốc cần dùng cho Dương công công rồi. Ngươi đừng cho người khác biết nữa đấy.

- Nhất định không có! Bổn chức nhất định giữ kín. Nhưng mà hình như phương pháp của Dương công công không hiệu nghiệm mấy!

Tiểu Tà đắc ý :

- Đâu phải đơn giản như vậy? Nếu dễ dàng thì ta đâu chiếm được ngôi vị Thiên hạ đệ nhất.

Dương Phong nóng này :

- Bên trong còn có gì khó sao?

Tiểu Tà lảm nhảm :

- Ta giấu mấy món quan trọng, thuốc không đủ chất lượng thì làm sao hiệu nghiệm? Thuốc này không được nói, không nói được!

Tiểu Tà say mèm cứ lắc đầu nói :

- Nó là thuốc bảo mạng của ta, nói ra sẽ bất lợi, không nói, không nói...

Dương Phong cười giảo quyệt :

- Thôi! Không nói chuyện này nữa! Hãy rót rượu uống đi!

- Được! Uống rượu!

Dương Phong rót thêm rượu cho Tiểu Tà, cố ý dùng biện pháp này để buộc Tiểu Tà nói ra.

Tiểu Tà tuy miệng vẫn cứ lảm nhảm là không chịu nói, mà kỳ thực đã nói ra mười mấy vị thuốc kỳ danh vô thảo cho Dương Phong nghe. Trong lòng rất vui mừng, hắn lia lịa rót rượu mời Tiểu Tà.

Tiểu Tà cười thầm :

“Số thuốc này không làm cho người bại liệt thì cũng trở thành chó điên, tru mãi không thôi”.

Dương Phong ráng nhớ những tên thuốc Tiểu Tà vừa tiết lộ, và miệng cười hiểm độc :

Dương huynh đệ! Đợi người nói ra hết chỗ thuốc này ta đã phải tốn biết bao nhiêu tâm huyết người có biết không?

Tiểu Tà giả cách hôn mê :

- Ngươi có phải nói...

Dương Phong cười :

- Đối với người một kẻ vô tổ, vô tông làm sao lọt vào mắt của bổn chức?

Ngược lại chúng ta còn co thâm thù là khác.

Tiểu Tà hỏi :

- Ngươi không sợ ta giết người sao?

Dương Phong khi dễ :

- Ngươi bây giờ say mèm như vậy thì còn gì được ta?

Dương Phong tự đắc chồm người về phía Tiểu Tà nói :

- Hãy đánh vào mặt ta xem nào!

Tiểu Tà gằn giọng :

- Được! Ta chờ câu này lâu rồi.

Lập tức Tiểu Tà cử tay phải lên.

Bốp.

Dương Phong bị Tiểu Tà tát cho một tát đỏ cả mang tai, ngã nhào xuống hồ.

Dương Phong chới với giữa hồ, Tiểu Tà vẫn điềm nhiên.

Thực ra Dương Phong đã bỏ thuốc độc vào rượu và đinh ninh Tiểu Tà ngấm thuốc, thì không thể làm gì được. Nhưng Tiểu Tà không cần đề phòng vì bất cứ loại độc dược nào hắn cũng không sợ.

Tuy nhiên lần này thì khác...

Sau khi đánh Dương Phong một bạt tai té xuống dưới hồ thì Tiểu Tà cảm thấy tâm thần biến động, muốn ngất xỉu nghĩ thầm :

- “Là Nam Hải thần dược sao?”

Tiếng nói vừa thốt ra toàn thân đã như khúc gỗ đổ xuống, mê man bất tỉnh.

Nam Hải thần dược không màu không mùi. Nó là thiên hạ đệ nhất mê thần dược. Trước đây Giang Chấn Vũ cũng từng sử dụng thần dược này để làm cho Tiểu Tà mê man. Hôm nay không biết Dương Phong ở đâu mà cũng có loại độc dược này.

Dương Phong không dám chậm trễ, hướng về bọn vệ binh quát :

- Người đâu! Bắt hắn tống vào đại lao!

- Dạ!

Bốn tên vệ binh liền bắt Tiểu Tà đưa vào đại lao.

Dương Phong nhảy lên bờ hồ nói :

- Ha ha! Như vậy thiên hạ vô địch nhất định thuộc về ta rồi. Ai nói ta không phải thiên hạ vô địch?