Tục Tiểu Tà Thần

Chương 25: Một cuộc chia tay




Tuyết vẫn rơi!

Đêm tối lạnh ghê người!

Cả Thông Thực bang lúc này đang đoàn tụ xung quanh một bàn tiệc. Họ ăn mừng vì đã chiến thắng Dương Sơn Kiệt và tiễn chân Tiểu Thất đi nhập ngu.

Có rượu có thịt thì ngoài Tiểu Linh ra không ai chịu thua ai.

Từ xế chiều cho đến canh ba, cả bốn người niềm vui vẫn chưa giảm, tiếng vỗ tay tiếng cười giòn như pháo nổ.

Tiểu Linh không tham gia, vì nếu bắt nàng tham gia thì sẽ gây khó cho Tiểu Tà không thể an tâm đùa cợt như vậy.

Tiểu Linh mấy năm qua theo Thông Thực bang và làm ăn, tuy tình cảm rất khắng khít nhưng về hành động đùa cợt quá lố nàng không bằng lòng tìm cách lánh xa.

Trời vừa rạng sáng.

Trong lúc mọi người đang ngủ say, thì trước quán Thông Thực có hai con tuấn mã rẽ vào.

Lần này không phải bọn Dương Sơn Kiệt mà là Siêu lão vương gia, thân phụ của Siêu Vô Hạn.

Tiểu Linh ra tận cửa nghênh đón, mời vào đại sảnh. Tiếp đó nàng lui vào hậu viện gọi Tiểu Tà ra.

Tiểu Tà và đồng bọn cười hi hí bước ra. Tiểu Tà thủ lễ hướng về lão vương gia nói :

- Xin lão vương gia chờ một chút! Tiểu Thất sắp đến nơi!

Lão vương gia ngạc nhiên :

- Tiểu Tà bang chủ không đi sao?

Tiểu Tà nói :

- Ái da! Công việc của quán Thông Thực quá nhiều, tôi không thể thoát thân được sau này mới tính.

Lão vương gia cười :

- Hôm qua Dương thiếp hiệp đã chỉnh cho bọn Dương Sơn Kiệt một trận, trước sau hắn cũng tìm cách trả thù!

Tiểu Tà không khách sáo ngồi xuống ghế nói :

- Nếu hắn không hối cải tiếp tục hoành hành trước sau tôi cũng lấy đầu hắn.

Lão vương gia nói :

- Hắn có thể không đến đây vì sáng sớm đã cho xe ngựa kéo về kinh thành rồi.

Tiểu Tà kinh ngạc :

- Có chuyện này sao?

Lão vương gia nói :

- Không sai! Bọn thủ hạ của lão phu bẩm báo rất chính xác.

Tiểu Tà đương nhiên tin tưởng là sự thật nhưng có cảm giác kỳ lạ nói :

- Thương thế của hắn trầm trọng cách nào mà phải gấp rút về kinh?

Lão vương gia nói :

- Có lẽ Dương thiếu hiệp thấy sự việc không bình thường?

Tiểu Tà lẩm bẩm :

- Dương Phong bị tôi đánh trọng thương, Tây cung bị tôi đốt cháy, rồi đến bản thân của hán bị tôi sỉ nhục nếu hắn nhịn được thì đã không tìm đến đây. Mà khi đã tìm đến đây để nhận thảm bại rồi lại bỏ về đột ngột e rằng có mưu đồ gì đây!

A Tứ xía vào :

- Phải rồi! Hắn bỗng nhiên quay về kinh thật sớm như vậy đâu phải ngẫu nhiên.

Lão vương gia hỏi :

- Thương thế của hắn thật không nghiêm trọng sao?

Tiểu Tà đáp :

- Vết thương bị tôi đánh trúng đương nhiên tôi phải hiểu rất rõ. Trong lúc hắn còn đi đứng bình thường thì tại sao lại trốn đi? Thôi! Mặc kệ hắn!

A Tứ nói :

- Mạng của hắn vẫn còn chút may mắn, nếu không đã lìa đời rồi!

Trong lúc nói chuyện Tiểu Linh, Tiểu Thất đã vào đến đại sảnh.

Tiểu Tà chỉ ngay Tiểu Thất nói với lão vương gia :

- Lão vương gia thấy chưa? Phẩm chất đảm bảo công việc sắp tới!

Lão vương gia cười lớn :

- Quá tốt! Quá tốt!

Tiểu Thất chắp tay :

- Lão vương gia! Ngài đợi quá lâu rồi!

Lão vương gia xua tay :

- Đâu có! Đâu có! Tiểu huynh đệ xung phong đi cùng với Vô Hạn, lão rất yên tâm.

Tiểu Tà nói :

- Trước khi từ giã có chuyện gì cứ nói, đứng ấp úng làm gì!

Tiểu Thất nói :

- Thuộc hạ nhất định từ nay cố gắng mang danh dự về cho Thông Thực bang, nguyện không để cho Tiểu Tà bang chủ thất vọng.

Tiểu Tà cười :

- Ngươi ra đi cố gắng thông tin về cho chúng ta biết mọi việc nghe chưa! Hãy cẩn thận vì bọn cao thủ La Sát hòa thượng có rất nhiều thủ hạ, lại rất khó đối phó.

Tiểu Thất gật đầu :

- Em sẽ cẩn thận!

Chỉ chốc lát con ngựa Ô long bảo đã đem đến, rung bờm đứng trước quán.

A Tam ghìm cương lại gọi Tiểu Thất đến tiếp nhận.

Lão vương gia vui vẻ :

- Đã chuẩn bị cả ngựa tốt, thật chu đáo!

Lão vương gia và Tiểu Thất cáo từ lên đường.

A Tam và A Tứ đốt pháo tiễn, Tiểu Linh nước mắt chảy dài, Tiểu Tà tuy buồn đau nhưng cứ lẳng lặng nhìn theo Tiểu Thất, rời quán Thông Thực một cách trìu mến.

Tiểu Thất đi rồi, phần dạy võ công do A Tam phụ trách, A Tứ thì lo chạy bàn tiếp khách, có lúc chạy kiếm tiền bên ngoài.

Hai ngày sau...

Bốn người của quán Thông Thực đang dùng cơm, A Tam thông báo :

- Tiểu Tà bang chủ! Phủ tổng đốc hình như thay đổi rất nhiều người. Dương Sơn Kiệt và Khu Mai đã đi rồi, không biết ai đến thay thế nữa!

Tiểu Tà bỏ đũa xuống bàn nói :

- Số người này tại sao lại bị cách chức?

A Tam nói :

- Có lẽ Dương Sơn Kiệt trách họ làm việc không đắc lực lại lãnh tiền nhiều, nên mới có chuyện này.

Tiểu Tà nói :

- A Tứ! Ngươi biết mấy người đó được điều đi lãnh trách nhiệm gì không?

A Tứ nói :

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
- Chẳng lẽ hai người này chết vì trúng độc?

Tiểu Tà bắt đầu lấy kim châm ra kiểm nghiệm xem Dương Kiên và Khu Mai có trúng độc hay không.

Qua một tuần trà công phu vẫn chưa có kết quả Tiểu Tà lắc đầu lẩm bẩm :

- Thật kỳ lạ! Loại độc này tại sao kiểm nghiệm không ra? Không lẽ là...

Sắc mặt Tiểu Tà hơi biến, hắn liền dùng trảo bửa vào đầu Khu Mai, phát hiện nơi huyệt bá hội có một chấm đỏ to rất rõ ràng.

Tiểu Tà như bị ngọn roi quất vào lưng, nảy ngược ra kêu lớn :

- Hắc huyết thần trâm!

A Tứ nghe nói cũng thất kinh nhảy ra xa một bước, vẻ mặt đầy hoảng hốt.

Hắc huyết thần trâm là thiên hạ chi độc, trước kia đã được Tiểu Tà thu hồi, tại sao hôm nay lại xuất hiện nơi đây? Không lẽ Giang Chấn Vũ hoạt động lại hoặc có người nào trong Phiêu hoa cũng trộm đem ra ngoài sử dụng? Nhưng tại sao chúng phải dùng Hắc huyết thần trâm giết Dương Kiên và Khu Mai?

A Tứ sợ hãi :

- Chúng ta chạy đi! Coi chừng mang họa!

Tiểu Tà nói :

- Ta đến đây mục đích để khám phá chuyện này. Như vậy cũng đã hiểu rõ một chút. Chúng ta trở về quán Thông Thực để tìm cách đối phó, vì việc này có liên quan rất nhiều mặt.

* * * * *

Đã ba tháng nay Dương Chỉnh một mình trị liệu trong thùng thuốc.

Nhưng càng cố gắng càng thất vọng, ông ta cho mời ngự y đến để xem xét phương pháp trị liệu này có bị Tiểu Tà lừa gạt hay không!

Ngự y đã phán quyết đây chẳng qua là một sự lừa bịp, không thể có hy vọng phục hồi nguyên trạng của người thái giám.

Dương Chỉnh thực sự đã vỡ mộng, vì nếu thành công tất cả các ước vọng bấy lâu nay dù có bỏ ra bao nhiêu công phu cũng không hối tiếc.

Thần dược thủy nóng gần bảy mươi độ, ép đến Dương Chỉnh mồ hôi chảy ra như suối, mà phải cắn răng chịu đựng.

Để rồi đến cuối cùng a lên một tiếng bỏ cuộc :

- Hết rồi! Tất cả hết rồi! Ba tháng mộng ước thu về tay không!

Nếu không nghe Tiểu Tà nói một cách mê hoặc thì bây giờ lão đâu thất vọng như vậy?

Quá tức giận Dương Chỉnh đổ hết thùng nước thuốc hét lên :

- Tiểu Tà! Ta sẽ chém đầu người, lóc thịt người, ngu mã phân thây người!

Người ngự y đến bên cạnh, dù cho ngày thường chán ghét hành động tội ác của Dương Chỉnh, giờ đây cũng có chút thương tâm cho một thái giám luôn luôn khát khao trở thành đàn ông thực sự.

Đổ thuốc đã nửa giờ, Dương Chỉnh mới bình thản trở lại, thở một hơi dài từ từ đến giường lấy quần áo mặt vào, nhìn Lý ngự y người đại phu thân cận nói :

- Lý đại phu! Đúng ra ta nên tín nhiệm người thì sự việc không đi đến nghiêm trọng như vậy.

Lý đại phu chắp tay :

- Công công đã hiểu chuyện này không thể có kết quả thì tiểu thần cũng được an ủi rồi!

Dương Chỉnh rầu ri :

- Cũng do ta chuốc lấy!

Lý đại phu tò mò :

- Nghe nói tiểu tử đó rất kỳ dị, ngâm mình trong nước sôi mà vẫn hoàn hảo như xưa.

Dương Chỉnh nói :

- Nếu không phải như vậy ta đâu dễ dàng tin gã nói. Trước sau chỉ là một trò cười Lý đại phu hãy giữ bí mật cho ta.

Lý đại phu nói :

- Xin Công công hãy yên tâm!

Dương Chỉnh liền phóng tới sắc mặt đã đổi khác, quyết định có nên tàn nhẫn hay không để bảo vệ chuyện bí mật này.

Ông ta kêu lên :

- Lý đại phu!

Lý đại phu vội chạy tới, chắp tay nói :

- Dương công công có chi chỉ bảo?

- Ta muốn...

Lập tức Dương Chỉnh cung tay lên, buông vào ngực Lý đại phu kích tới. Hành động chớp nhoáng từ tia mắt Dương Chỉnh lộ ra vẻ sát khí.

Lý đại phu đôi tay quơ quào chống đỡ như vô hiệu té quỵ xuống đất, đôi mắt trợn ngược lên, khóe miệng rỉ máu tươi.

- Công công! Ngài...

Dương Chỉnh cười gằn :

- Lý đại phu! Ngươi không phải muốn bảo mật sao? Bây giờ người vĩnh viễn được bảo mật rồi!

Lý đại phu đã hiểu tâm tư con người Dương Chỉnh xảo quyệt đến cỡ nào rồi, nhưng không ngờ Dương Chỉnh quá độc ác như vậy.

Dương Chỉnh buông tay xuống dùng chân hất Lý đai phu sang một bên.

Nhìn người ngự y chết không nhắm mắt, Dương Chỉnh không tỏ chút thương tâm, trong lòng chỉ nghĩ đến việc báo thù giết chết Tiểu Tà để rửa cái nhục bị lường gạt.

Trong ba tháng này quán Thông Thực cũng vắng khách dự tính sẽ có người đến trả thù nhưng đợi mãi chẳng thấy. Thật là chuyện ngoài dự tính của Tiểu Tà.

Ở biên cương chiến sự lại liên tục cấp báo đúng như Dương Sơn Kiệt nói :

Dương Chỉnh có ý dùng tay Vệ Tiên trừ khử những tên chống đối mình. Ép đến tướng cầm quân luôn luôn bại trận. Chiến tranh sắp kinh động đến kinh đô.

Cũng may phía bắc Cơ Nhung quan có La Thông canh giữ cứ cố thủ cầu hòa.

Nơi Thần tiên phủ đã có Dương Hùng trấn giữ, ngoài ra còn có Siêu Vô Hạn và Tiểu Thất duy trì. Phải nói nhờ vào những tướng lãnh này mà Phiên bang chưa thể công vào những nơi hiểm yếu.

Một sáng Tiểu Tà ngồi tại quán, giám thị A Tam chỉ dạy võ công cho đệ tử.

Bốn mươi mấy tên học trò bây giờ chỉ còn độ ba mươi người. Số người này học khá lâu nên có nhiều tiến bộ. Đó chính là nguồn vui duy nhất của A Tam.

Tiểu Tà hướng về đám đệ tử nói :

- Các người đã học xong, ai muốn ở lại cứ ở, ai muốn đi thì đi. Bí kíp võ công đã nằm trong tay các người hết rồi, những gì cần dạy ta cũng đã dạy tất cả. Quán Thông Thực chuẩn bị đóng cửa. Sau này quán Thông Thực có mở, lại hoan nghênh quý vị đến đây tiếp tục.

Mọi người nghe nói ồ lên một tiếng, chủ trương quá đột ngột, may mà Tiểu Tà không đuổi chỉ thương lượng với họ đi hay không tùy ý.

Tiểu Tà quay lại nói với Tiểu Linh :

- Nếu chúng ta đi rồi em nên thông báo với Cái bang tiếp quản căn nhà này.

Tiểu Linh gật đầu :

- Em hiểu rồi!

Trong lúc đang trò chuyện phía ngoài quán Thông Thực bỗng nổi lên tiếng vó ngựa dồn dập, bốn con chiến mã đã đứng trước cửa quán.

Đúng như Tiểu Tà dự tính, trước đây mấy ngày khi được tin Tiểu Thất tử chiến trận gửi về, Tiểu Tà A Tam A Tứ đều chuẩn bị tư thế tòng quân.

Hôm nay trong đoàn chiến mã có Siêu vương gia đến.

Tiểu Tà bước ra chào hỏi :

- Siêu vương gia! Hôm nay có quân lệnh rồi sao?

Siêu vương gia nhìn ba người của quán Thông Thực y phục chỉnh tề nói :

- Dương thiếu hiệp tất cả đã chuẩn bị rồi sao?

Tiểu Tà gật đầu :

- Chúng tôi chỉ còn đợi quân lệnh mà thôi.

Siêu vương gia biết quân tình đang nguy khốn không được chậm trễ, nhanh tay thò vào túi lấy ra hỏa bài và quân lệnh trao cho Tiểu Tà :

- Kim bài này do Dương tướng quân phát ra, muốn tới kinh thành điều chi viện binh, ai ngờ Dương Chỉnh trì hoãn không chịu phát binh. Còn bức thư này thì do Vô Hạn, hắn cùng Tiểu Thất dẫn binh chi viện nhưng Tiểu Thất vì cứu mạng hắn mà bị vây tại núi Sơn Phong. Vô Hạn cảm giác quân phiên quá dung mãnh nên đưa thư cầu viện. Tính ra cũng đã hơn ba ngày rồi.

Tiểu Tà cau mày :

- Ba ngày? Bọn quân phiên này nếu Tiểu Thất có bị thương thì bổn Bang chủ cắt đầu không tha một đứa.

Siêu vương gia tiếp :

- Dùng kim phù này được quyền điều động ba quân. Bây giờ cứu binh như cứu lửa, chiến mã đã chuẩn bị đày đủ, xin quý vị lên đường.

Tiểu Tà chắp tay :

- Đa tạ Siêu vương gia!

Lập tức quay về A Tam, A Tứ nói :

- Lên ngựa! Tiểu Linh! Siêu lão vương gia! Xin tạm biệt!

Tiểu Thất bị vây hãm ở Sơn phong đã ba ngày, nên khó trách Tiểu Tà sao nóng nảy.

Tiểu Tà đi rồi, Siêu vương gia cũng cáo lui đợi tin tức.

Tiểu Linh theo lời dặn của Tiểu Tà tìm đến Phân thọ chủ Cái bang Lương Phát Thiên giao phó quán Thông Thực.