Tục Tiểu Tà Thần

Chương 32: Sa vào hắc cẩu kế




Trong một doanh trại mới tập trung, Vệ Tiên đang ngồi trước bàn, chăm chú nhìn vào tấm bản đồ chiến sự để nghiên cứu địa thế cùng một hắc y lão nhân.

Người Hắc y lão nhân này gầy như một cây que, đôi mắt sáng chói như hai viên ngọc, có thể nhìn xuyên qua tim kẻ khác. Tuy thân hình ốm tong teo nhưng gương mặt lại phì nộn, trông rất khác thường. Tiếng nói của lão chậm chạp và nhỏ, không uy nghi.

Người Hắc y lão nhân nhíu nhíu đôi mày, chăm chú nhìn vào bản đồ một lúc rồi nói với Vệ Tiên :

- Dương Tiểu Tà! Thật khó mà đối phó với hắn. Một đứa tiểu hài nhưng lại khôn ngoan tài trí phi thường.

Vệ Tiên có vẻ thất vọng, thở dài một hơi :

- Ngươi không tìm ra được một cách nào khả dĩ đối phó được với hắn sao?

Các ngươi đã thiệt hại một nửa cao thủ, chứng tỏ thời gian vừa qua mắc phải nhiều khuyết điểm.

Người Hắc y lão nhân nói :

- Do chẳng qua bổn tọa chưa vận dụng hết mưu kế, bây giờ thì phải chu đâo hơn.

Vệ Tiên nói :

- Hy vọng ngươi không để cho bổn vương gia thất vọng.

Qua lời bàn luận, người Hắc y lão nhân có lẽ là Giáo chủ Thiên Linh giáo.

Hơn nữa, trên ngực lão có thêu một con ó rất lớn màu đỏ có viền vàng.

Giáo chủ cười nhạt :

- Hoàng tử cứ yên tâm! Một thằng tiểu hài như vậy thì dù ranh mãnh đến đâu cũng không có gì đáng sợ.

Vệ Tiên cau mày :

- Bổn vương gia không đồng ý với quý tọa chủ nhận xét địch thủ một cách đơn giản như vậy. Tiểu hài tử này ngoài mưu trí đa đoan còn có võ công cao cường. Trong lúc đánh nhau, khi thì muốn hợp tác, khi muốn đối đầu. Ta thật không hiểu rõ mục đích của hắn.

Giáo chủ nói :

- Có thể hắn với Kỳ Chánh có gì bất mãn nên chưa muốn cứu về.

Vệ Tiên nói :

- Nếu không muốn cứu người sao lại đem đống vàng bạc cống hiến cho ta? Chẳng lẽ chỉ để đùa giỡn?

Giáo chủ suy không ra, nghĩ không được, nhưng sự thật lại như vậy, nên nói :

- Dương Tiểu Tà là con người rất khác thường, dám chơi, dám đánh cá để làm được nhiều việc phi thường hơn ta tưởng, thì chuyện bỏ một đống vàng ra để gầy một cuộc chơi cũng chỉ là chuyện phi thường của hắn.

Vệ Tiên nói :

- Chuyện này bất cứ hậu quả ra sao đối với ta cũng không to lớn mấy, chỉ cần bắt hắn đến đây để làm rõ sự việc thì có lợi hơn.

Giáo chủ ngạc nhiên :

- Sao! Hoàng tử muốn hợp tác với hắn?

Vệ Tiên nói :

- Không dế dàng! Hắn hành động như hổ báo, chém giết như lang sói. Bổn vương gia đã từng có lúc hợp tác với hắn,nên hiểu hắn rất rõ.

Giáo chủ cười :

- Người thông minh cỡ nào cũng có lúc sơ hở. Chúng ta sẽ nhắm vào khuyết điểm của hắn để chế phục.

Vệ Tiên hỏi tới :

- Hắn có khuyết điểm gì?

- Chó mực!

Vệ Tiên không hiểu :

- Chó mực à?

Giáo chủ gật đầu :

- Không sai! Chó mực chính là nhược điểm của hắn.

Vệ Tiên ngơ ngác :

- Tại sao?

Giáo chủ nói :

- Hắn rất thèm chó mực. Theo như bổn tọa điều tra thì hắn không nhữ thèm thịt chó mà còn lấy độc chiêu của mình đặt tên là “Ô quy cẩu”.

Vệ Tiên nghe nói cười ồ lên. Con người sao giống một quái nhân, ngay cả yếu điểm cũng khác hơn thiên hạ.

Qua một hồi lâu trầm tư, Vệ Tiên hỏi :

- Theo ông thì phải làm sao để bắt hắn?

Giáo chủ đắc ý :

- Chỉ cần bắt một số chó mực mập, bỏ vào hầm bẫy chờ hắn sa vào bẫy mới bao vây hắn.

Vệ Tiên lại hỏi :

- Thuộc hạ của Giáo chủ hiện còn bao nhiêu?

Giáo chủ nói :

- Từ kinh thành đã bị hạ bảy mươi tên, hiện tại còn năm mươi tên, nhưng số này võ công khá cao.

Vệ Tiên lo lắng :

- Có thể triệu tập toàn bộ đến đây không?

Giáo chủ khoát tay :

- Hoàng tử quá lo lắng! Lần này chúng ta nhử mồi,nếu hắn không đến thì chịu, còn hắn đã đến thì không thể thoát được.

Vệ Tiên nói :

- Mong Giáo chủ thành công! Cơ hội rất mong manh...

Giáo chủ nói :

- Người của bổn giáo hiện đang phục kích khắp Trung Nguyên, nhất thơi không thể triệu về hết. Nếu như Tiểu Tà đột kích hoàng tử, chúng tôi sẽ cố gắng huy động lực lượng bảo vệ ngài.

Vệ Tiên ưu tư :

- Tiểu Tà không giống như Giáo chủ đã nói, hễ gặp lầ giết được ngay. Bây giờ đối phương thì lừa còn ta thì trá. Hai bên dùng cơ mưu, không biết ai sẽ chết về tay ai đây?

* * * * *

Một buổi sáng sương mù...

Tiểu Tà dẫn A Tam, A Tứ và ba trăm kỵ binh, uy phong lẫm liệt hương về Dương Hà quan kéo tới.

Vệ Tiên đang dưỡng binh tại Dương Hà quan, Tiểu Tà tuy chưa từng đuổi kịp nhưng đã biết ít nhiều tin tức.

A Tam, A Tứ chơi hỏa pháo đã ghiền nên khi đi hai người đều mang theo hai cây bắn hỏa pháo.

Tiểu Tà cảm thấy có hỏa pháo mang theo ít ra cũng có lúc cần đến. Vả lại, đường đi quá khó khăn, lỡ có phục binh thì hỏa phão cũng là cũ khí cần thiết.

Đại quân đi được một giờ thì Siêu Vô Hạn cũng kéo quân đi sau để tiếp ứng.

Hai đạo quân lần lượt ép Dương Hà, hạ trại khống chế biên khu.

Tiểu Tà nói :

- A Tứ! Ngươi ở lại đây một mình chỉ huy quân binh. Nhớ cẩn thận! Ta và A Tam đi dò xem Phiên bang đi về hướng ào đặng biết đường cản chúng.
(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});

Mười mấy tên cao thủ Thiên Linh giáo, đã rút kiếm bao vây Tiểu Tà.

Vệ Tiên giờ này mới yên tâm, nói :

- Nếu ngươi không bội ước thì hôm nay đâu phải bị nạn này.

Tiểu Tà cười :

- Người cũng có lúc thất thủ. Bây giờ chính ta đang thất thủ vì bầy chó đen của ngươi, như vậy không có gì quá đáng.

Tiểu Tà nói chưa dứt tiếng, bọn cao thủ dùng một cuộn dây nhanh như điện chớp quăng vào người Tiểu Tà.

Tiểu Tà bất thần dùng trảo chụp vào đầu Thiên Linh giáo chủ. Chiêu này nhanh đến nỗi không sao lường được, mà Tiểu Tà đã đùa cợt gọi là Hắc Cẩu chiêu.

Thiên Linh giáo chủ không ngờ Tiểu Tà ngắm mục tiêu vào mình. Cũng may là hắn không hổ danh là cao thủ tuyệt đỉnh, hít mạnh một hơi chân khí, thân mình hóa ra bảy cái bóng mờ, nghiêng qua bên phải, tránh được độc chiêu của Tiểu Tà.

Tiểu Tà cũng cảm giác chiêu pháp vừa phát ra chưa đủ khống chế được địch thủ nhưng cũng có chút an ủi là đã xé rách phần sau chiếc mũ của Thiên Linh giáo chủ.

Mười mấy tên Hắc y thuộc hạ lao tới, ép thẳng vào người Tiểu Tà với những đường binh khí chớp nhoáng, khiến phải lóe mắt, ù tai.

Không kịp suy nghĩ, Tiểu Tà giống như một mãnh hổ, thân mình nằm ẹp xuống đất, né được mười mũi kiếm công tới một lúc.

Riêng mười mấy tay kiếm Hắc y, vì công tới quá mạnh, thiếu chút nữa đâm vào nhau. Cũng may, mấy tay kiếm này đều là cao thủ, nên nhanh chóng thu kiếm về, tìm lại mục tiêu.

Bấy giờ, Tiểu Tà nhanh chóng bung người dậy, không muốn giao tranh nữa, hình như có vẻ lười biếng, chỉ đứng trơ một chỗ, đưa mắt nhìn đối phương.

Thiên Linh giáo chủ bị Tiểu Tà dùng trảo xé rách mũ, cảm giác sợ hãi, nhất thời cũng không dám động thủ, nghĩ thầm :

- “Không hiểu hắn làm cách nào xé được tấm vải trên mũ mình?”

Hắn chậm rãi nói :

- Dương Tiểu Tà! Võ công của ngươi quả nhiên danh bất hư truyền.

Tiểu Tà nói :

- Ông cũng vậy! Võ công của ông có cái gì đó rất ma thuật, nhưng rất tiếc lại phải dùng vải để che mặt.

Thiên Linh giáo chủ ngạo nghễ :

- Hôm nay ngươi không còn cơ hội rồi.

Vệ Tiên thấy Tiểu Tà bị chế phục, rất yên tâm, từ từ chạy tới, cười xảo quyệt :

- Trừ ra ngươi đáp ứng một điều kiện, nếu không thì ngươi không còn cơ hội sống rồi.

Tiểu Tà giả bộ hỏi :

- Điều kiện gì?

- Quy thuận bổn vương quốc và nói hết những bí mật mà ngươi biết.

Tiểu Tà cười :

- Vậy ư? Chuyện này hơi khó à!

Vệ Tiên ngạo mạn :

- Nếu ngươi ăn được mấy món này thì sẽ dễ dàng nói ra.

Thiên Linh giáo chủ tiếp :

- Bổn giáo nói về chuyện này rất quan trọng. Nếu ngươi không nói sẽ được nếm thử công phu “Chấn diện xuyên tâm”.

Tiểu Tà cười khẩy :

- Ta không hiểu “Chấn diện xuyên tâm” là gì. Đồng thời ta cũng không biết các ngươi muốn biết bí mật gì để nói. Thật khó mở miệng à!

Vệ Tiên tức giận, muốn cử chưởng chặt tới, nhưng lại nhịn được, nói :

- Chỉ cần ngươi bị khống chế trong tay ta thì ta không tin ngươi có thể to gan không nói.

Dứt lời, quay sang hối vệ sĩ trói Tiểu Tà lại.

Tiểu Tà để mặc cho bọn vệ sĩ trói cả hai tay, chỉ còn chừa lại đôi chân để di chuyển.

Thiên Linh giáo chủ cười nham hiểm :

- Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ta sẽ cho ngươi nếm chút mùi vị cay đắng.

Đoạn hắn quay qua Vệ Tiên, tiếp :

- Hoàng tử! E rằng phải dùng khổ hình rồi.

Vệ Tiên gật đầu.

Thiên Linh giáo chủ bước đến bên Tiểu Tà, hữu trảo đưa lên, hướng vào vai Tiểu Tà :

- Đây là Chấn diện xuyên tâm trảo. Ta cho ngươi nếm mùi.

Hắn chỉ quẹt ngang qua vai Tiểu Tà một cái. Tiểu Tà thân hình mất tự chủ, run lên, cảm giác như năm cục sắt đỏ đốt vào thịt xương, đau đến chân tay bải hoải.

Tiểu Tà cắn răng chịu đựng, xem công phu này tối thiểu hắn chịu được bao lâu. Nhưng thân thể phản ứng rất tự nhiên, mồ hôi tuôn ra như tắm.

Vệ Tiên thấy vậy trong lòng có hơi sợ hãi, mồ hôi ra ướt trán, nói :

- Ngươi tốt hơn tự nói ra đi!

Tiểu Tà khẽ cười.

Qua một phút chấn động, hắn cảm giác trong người đã bắt đầu bình phục, toàn thân máu huyết luân lưu, giống như nọc độc của một loại rắn lan tỏa vào châu thân, ngũ tạng phát nóng, tim nhói lên đau buốt.

Ngược lại, Thiên Linh giáo chủ qua một tuần trà, công phu năm ngón tay cảm giác như đối nghịch, bất đắc dĩ buông tay, lấy lại nguyên khí, song nội lực của hắn đã giảm đi rất nhiều.

Thiên Linh giáo chủ kinh ngạc, nghĩ thầm :

- “Không lẽ hắn đã dùng tà thuật thu hút nội lực của ta qua độc chiêu này?”

Tiểu Tà lúc này không còn cảm giác gì đau đớn nữa, chân khí luân lưu rất bình thường, nên khinh bỉ nhìn Vệ Tiên và Thiên Linh giáo chủ.

Vệ Tiên hỏi :

- Ngươi có chịu nói không?

Tiểu Tà nói :

- Cứ ép cung đi! Tại sao ta phải nói?

Vệ Tiên nói :

- Mồ hôi của ngươi ra ướt áo, tại sao không đau?

Tiểu Tà chọc ghẹo :

- Chỉ có người điên mới biết đau. Nếu không ngươi khều bậy món công phu Chấn diện xuyên tâm gì đó, ta đã té xỉu rồi. Ta báo cho ngươi biết, ta vẫn mạnh khỏe như thường.

Vệ Tiên thấy Tiểu Tà không một chút đau đớn, vội quay sang Thiên Linh giáo chủ, hỏi :

- Công phu của ông mất hiệu nghiệm rồi sao?

Thiên Linh giáo chủ nhìn vào tay mình, mệt mỏi nói :

- Đáng lý không phải.

Tiểu tà khi dễ :

- Ngươi tưởng rằng võ công như vậy là ép được ta sao? Sao ngươi không nghĩ lại trước mặt ba quân vẫn phải bịt mặt? Thực ra có gì xấu hổ không muốn cho thiên hạ nhìn thấy đây?

- Dương Tiểu Tà! Ngươi...

“Bốp! Bốp! Bốp...”

Thiên Linh giáo chủ nhịn hết nổi, vung tay tát Tiểu Tà ba tát ra hồn. Tiểu Tà cảm má bên phải đau đớn vô cùng, nhưng không quan trọng, nói :

- Cũng may ngươi là loại Giáo chủ lưu manh nên không ai để ý danh dự ngươi, thậm chí người ta cũng không thèm chê cười.

Thiên Linh giáo chủ trợn mắt nhìn Tiểu Tà và bọn thuộc hạ, có vẻ ngượng ngùng, cũng may nhờ tấm khăn che mặt nên không ai thấy được sắc mặt ông ta thế nào.

Thiên Linh giáo chủ nói :

- Dương Tiểu Tà! Ngươi dù tâm cơ xảo quyệt cỡ nào cũng uổng công thôi. Không có người nào đồng tình với hành động của ngươi. Hãy mau nạp mạng đi!

Tiểu Tà cười ngạo nghễ :

- Đương nhiên rồi! Có ai dám cảm ngươi trở thành lưu manh vô liêm sỉ? Ta đã lọt vào tay các ngươi rồi, muốn làm gì tùy ý, còn nói hay không là tùy ý muốn của ta.

Thiên Linh giáo chủ tức đến run người, mím chặt môi. Vệ Tiên thì cúi đầu suy nghĩ :

- “Giữa ba quân thiên hạ, nếu dùng hình phạt tra tấn có kết quả thì tốt, còn nếu thất bại e rằng mặt mũi không còn để đâu được”.

Bất đắc dĩ, Vệ Tiên hạ lệnh cho thủ hạ đưa Tiểu Tà về doanh trại.