Tục Tiểu Tà Thần

Chương 33: Nữ hắc y bịt mặt




Vào lúc ban đêm...

Tiểu Tà bị trói tại bên trong doanh trại của Vệ Tiên.

Bên cạnh Tiểu Tà là một đống củi khô đang cháy, ánh lửa sáng rực.

Đã mấy lần Tiểu Tà bị dùng cụ hình tra khảo, thân thể chịu nhiều thương tích, vì vậy, lúc này nhìn dáng điệu Tiểu Tà thấy có vẻ phờ phạc.

Vệ Tiên và Giáo chủ song song bước vào doanh trại.

Tiểu Tà bị đánh mấy trận đã mang ấm ức vô cùng, chán nản đến mức không buồn dùng dao trủy thủ cắt đứt sợi dây trói buộc.

Vệ Tiên bước tới nói :

- Dương Tiểu Tà! Nếu ngươi không nói e rằng bổn vương gia phải dùng lửa đốt chết ngươi.

Nói xong cầm bình rượu đổ vào đống củi. Ngọn lửa bốc lên cao.

Tiểu Tà thèm khát, ước được uống vài hũ rượu cho đỡ khát.

Tiểu Tà nói :

- Hãy mau đưa rượu đây, ta sẽ cho ngươi biết những gì ngươi muốn biết!

Vệ Tiên giật mình. Bản thân hắn đã lấy rượu định đốt Tiểu Tà, không còn hy vọng gì tra khảo, không ngờ mùi rượu lại chinh phạt Tiểu Tà như vậy, nên quay lại hỏi :

- Thật sao?

Tiểu Tà bực bội :

- Ta thèm đùa giỡn với ngươi lắm sao? Mau đưa rượu đây! Chậm trễ ta đổi ý kiến đó!

Vệ Tiên tưởng thật, kêu binh sĩ đem một bình rượu đổ vào miệng Tiểu Tà.

“Ực! Ực! Ực”

Tiểu Tà bừng tỉnh.

Uống hết bình rượu, Tiểu Tà cười hí.. hí..., nói :

- Có chuyện gì cứ hỏi đi!

Vệ Tiên hỏi :

- Tại sao ngươi dùng kế, cố ý để bổn vương gia bắt lại Kỳ Chánh?

Tiểu Tà nói :

- Không phải ta cố ý không muốn cứu Hoàng đế Kỳ Chánh, chỉ vì nhất thời không tin tưởng vào bản thân. Tóm tắt Hoàng thượng nước Minh vẫn còn trong tay các ngươi, lợi thế của các ngươi vẫn còn rất nhiều mà.

Vệ Tiên không hiểu :

- Lợi thế gì?

- Lợi thế nhiều lắm.

Tiểu Tà bắt đầu nói dóc :

- Nước một ngày không vua, thiên hạ tất loạn. Quân Đại Minh muốn cứu vua nên phải liều mình xông vào nguy hiểm. Các ngươi lợi dụng lòng trung của quân dân, tha hồ tạo ra những cạm bẫy để chiến thắng.

Vệ Tiên hỏi tiếp :

- Ngươi chuẩn bị cách nào để đối phó với ta đây?

Tiểu Tà nói :

- Ta chuẩn bị ba trăm kỵ binh len vào hậu quân của ngươi, truy kích bằng chiến thuật du kích, chỉ cần vài trận đánh ngươi phải rút quân về quan ngoại, không dám duy trì cuộc viễn chinh.

Hắn nói toàn sự thật nên Vệ Tiên cảm giác thoải mái vô cùng, nôn nóng tìm hiểu thêm :

- Quân của ngươi đanh nơi nào để phân ra các cuộc mai phục, tập kích?

Tiểu Tà cười :

- Đem rượu đây!

Vệ Tiên vì muốn khai thác Tiểu Tà nên đành phải ra lệnh cho binh sĩ đem thêm rượu đổ vào miệng Tiểu Tà.

Ai cũng thấy Tiểu Tà dù đang bị trói nhưng vẫn uống rượu một cách rất thú vị, mới nghĩ thầm :

- “Bộ uống ngon lắm sao?”

Tiểu Tà uống một hồi, thở một hơi khoan khoái nói :

- Binh chia ra năm đường. Bổn soái đi tiên phong, Siêu Vô Hạn làm phó tướng lãnh hai cánh quân truy viện, chia làm hai đạo. Lưu An làm phó thống soái, điều khiển hai đạp quân mai phục tại Dương Cao Phong để chận đường rút của địch quân. Đường thứ tư từ Thiên phủ đánh thẳng đến mặt trước của ngươi. Đường thứ năm do Tiểu Thất Thống lãnh tại Dương Nguyên sử dụng hỏa pháo đánh úp, bảo đảm ngươi bỏ chạy không kịp mặc giáp. Ta khuyên ngươi nên thả ta ra và rút binh về nước kẻo trở tay không kịp.

Vệ Tiên mặt biến sắc giật mình hỏi :

- Các ngươi đem toàn lực tấn công sao?

Tiểu Tà háy mắt :

- Nếu không ta làm sao dám đêm sanh mạng để đùa rỡn với chó mực?

Vệ Tiên trong lòng đã sợ hãi, nếu quả kế hoạch quân Đại Minh bố trí như vậy thì nguy hiểm rồi, dù có rút quân về cũng không an toàn. Liếc nhìn Giáo chủ, hắn nói :

- Ý kiến của ngươi ra sao?

Thiên Linh giáo chủ nói :

- Xin Hoàng tử đừng quá tin hắn mà làm giảm uy phong của chúng ta!

Tiểu Tà cười :

- Ngươi là một tên trốn chui trốn nhủi trong núi, biết gì là binh pháp? Ta tưởng nêu ngươi khôn ngoan thì nên tính chuyện đề phòng để bảo tồn sanh mạng.

Vệ Tiên đã từng chứng kiến cách dùng binh của Tiểu Tà, nhất là lúc đang vây hãm ở Thổ Mộc Bảo, bây giờ Tiểu Tà đã nói như vậy, hắn không dám không tin tưởng.

Vệ Tiên thắc mắc :

- Ngươi rõ ràng biết ta dùng chó mực nhử ngươi, tại sao ngươi lại xông vào cạm bẫy?

Tiểu Tà đương nhiên không muốn nói tại mình tham ăn để chó đối phương khi dễ nên tìm cách nói tránh đi :

- Chỉ có người ngu ngốc mới thừa nhận mình là kẻ ham ăn, coi thịt chó hơn sanh mạng mình. Thực ra ta cố tình xông vào bẫy để cho ngươi chểnh mảng quân tình, không lưu ý năm đạo quân phục kích. Năm đạo quân đó sẽ đánh ngươi không lối thoát. Lúc các ngươi bị bắt thì sanh mạng các ngươi đổi lấy sanh mạng ta cũng không có chi là thiệt thòi. Hoặc giả các ngươi giết ta rồi thì sinh mạng các ngươi rồi đây cũng phải trả giá xứng đáng.

Vệ Tiên nghe nói như thế càng thêm kinh hãi :

- Bọn nó đã bao vây quân ta rồi sao?

Tiểu Tà đắc ý nói :

- Tính thời gian cũng sắp đến rồi.

Vệ Tiên đưa mắt nhìn ra xung quanh, tuy yên tịnh nhưng cảm giác không yên, nói :

- Ta muốn đi xem thử!

Thiên Linh giáo chủ lên tiếng can ngăn :

- Hoàng tử! Xin đừng nóng nảy, đừng tin lời nói của Tiểu Tà mà mắc mưu!

Nếu tình hình diễn biến ra sao quân sĩ sẽ phác giác báo về.

Vệ Tiên không an tâm :

- Giáo chủ có điều không biết. Tiểu hài này kế hoạc dùng binh không phải tầm thường. Lúc nãy hắn biết có cạm bẫy mà vẫn xông vào cho chúng ta bắt thì quả là hắn có mục đích thật rồi.

Tiểu Tà cười :

- Chỉ có con người của quân cơ mới biết thế nào là binh pháp.

Thật ra, Tiểu Tà đã dùng lời nói dóc có sức mạnh hơn vạn quân để đánh vào tâm lý của Vệ Tiên, làm sao Vệ Tiên không sợ hãi cho được?

Thiên Linh giáo chủ thấy Vệ Tiên quá sợ hãi cũng bực bội quay sang Tiểu Tà dọa :

- Tên tiểu hài này, coi chừng ta dùng lửa thiêu sông ngươi đó!

Tiểu Tà khi dễ :

- Ta thật thất vọng khi thấy ngươi, một tên Giáo chủ, chẳng khác nào một thằng hề. Thật không xứng đang chút nào!

Vệ Tiên quay trở lại, nói :

- Dương Tiểu Tà! Ngươi nói toàn là sự thật chứ?

Tiểu Tà nheo mắt :

- Thật ngu xuẩn! Ngươi tưởng ta đem sự thật ra đùa giỡn với ngươi sao?

Muốn thử không? Những tiếng chó sói kêu này sẽ chứng minh điều đó.

Dứt lời Tiểu Tà ngóng cổ lên phát đi tín hiệu của bang Thông Thực :

- U... u!...

Tiếng âm vang lên dội một góc trời, truyền ra trong một phạm vi khá xa. Núi này không lớn, trong đêm thâu tiếng âm nghe cũng rõ.

Lập tức, từ xa xa tiếng pháo vang dậy, phát lên một màu đỏ như ánh hồng ló dạng, lan tỏa một vùng.

Trên cao phong, mây mù bao phủ, báo hiệu giông bão sắp đến. Không khí giống như hứa hẹn một cuộc chiến đầy sát khí.

Vệ Tiên biến sắc, để mặc Tiểu Tà, ra lệnh cho ba quân tướng sĩ chuẩn bị chiến đấu.

Vệ Tiên nhảy phóc lên ngựa n, nắm chặt trường kiếm trong tay, hướng về phía Bắc phóng đi.

Còi hiệu đã phát đi, quân Phiên rầm rập kéo ra, người ngựa theo hàng ngũ xuất quân.

Tiểu Tà đắc ý cười lớn như tràng pháo tiến quân xuất trận. Hắn vốn biết A Tam, A Tứ không đi xa, từ trưa đến giờ chỉ luẩn quẩn ở đó, bây giờ nghe tiếng mật hiệu chắc có hành động, lập tức bắn pháo hiệu cho các đạo quân các ngả bao vây Vệ Tiên.

Nhưng hoàn cảnh của Tiểu Tà vẫn chưa có cách nào giải thoát được. Nếu Vệ Tiên trở về thì chắc chắn đã phát hiện sự lừa dối của hắn thì e rằng hắn khó sống rồi. Hơn nữa, trước mặt Tiểu Tà còn có Thiên Linh giáo chủ đang giám sát, dù cho bản lãnh to lớn đến đâu cũng không thể tự lực giải nguy.

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});

- Ta cũng đồng ý cách ấy. Hai món bảo vật của Phiêu Hoa cung bây giờ lại vào tay bọn Thiên Linh giáo chủ, thật phức tạp. Nếu không kịp thời giải quyết, chắc chắn Đại bang chủ Thông Thực phải hao tổn tinh thần nữa rồi.

Tiểu Tà trợn mắt :

- Tôi theo ông từ ngày thứ nhất đến bây giờ tôi luôn gặp xui xẻo, hại đến bản thân không lúc nào được an vui.

Âu Dương Bát Không đắc ý :

- Tiểu Tà bang chủ! Một người như ngươi đến đâu cũng đều nổi tiếng. Ta chỉ ăn theo ngươi mà thôi. Ta nhờ ngươi mà hưởng phúc thêm vài năm đó.

Quả nhiên, Tiểu Tà chỉ giận Âu Dương Bát Không ngoài mặt mà trong lòng cảm mến Âu Dương Bát Không vô cùng, thở ngắn than dài thiếu điều ứa nước mắt, chậm rãi nói :

- Âu Dương lão gia! Lão vừa nói ra một câu nghe thật chí lý.

Âu Dương Bát Không nói :

- Vẫn còn hy vọng ngươi giúp ta một tay. Ngươi sẽ tìm ra nguồn gốc bọn Hắc y sát thủ vẫn chưa theo Giang Chấn Vũ. Chính việc phức tạp này đã mở ra cuộc tranh chấp khắp trên giang sơn Đại Minh. Nếu không trừ đi, nhiều người còn bị hại.

Tiểu Tà tỏ ra khí khái :

- Giang sơn là của tôi, không ai dám động đến. Mặc kệ thằng Vệ Tiên ngu ngốc này đã cấu kết với Hắc y sát thủ, Thiên Linh giáo, ta sẽ đào tận gốc, nhổ tận rễ mới thỏa uy danh của ta.

Tiểu Linh nhắc nhở :

- Tiểu Tà! Anh không được làm bậy! La Sát hòa thượng ai cũng cố công cao cường, chưa tìm ra phương pháp thì không nên hành động bừa bãi.

Âu Dương Bát Không hỏi :

- Ngươi muốn đi sao?

Tiểu Tà đĩnh đạc :

- Bổn Bang chủ một lời nói nặng như núi, nhất định phải ra đi.

Âu Dương Bát Không lại hỏi :

- Ngươi biết Tổng đàn Thiên Linh giáo ở đâu không?

Tiểu Tà gật đầu :

- Trong nước Phiên, tại một vùng sa mạc gọi là Ky Mộc sơn.

Âu Dương Bát không nghe được địa điểm, biết Tiểu Tà có dự tính, muốn cản trở cũng không được rồi, nên nói :

- Ngươi có biết tiếng nước Phiên, nói chuyện với thổ dân nơi đó không?

Tiểu Tà lắc đầu :

- Không biết!

- Như vậy thì làm sao ngươi hiểu được người nước họ?

Tiểu Tà nói :

- Không lo! Ở đó có người Hán và hình như nhiều người biết nói tiếng Trung Nguyên.

- Ngươi định dẫn theo bao nhiêu thủ hạ?

- A Tam, A Tứ là đủ rồi.

Tiểu Linh lo lắng :

- Tiểu Tà! Anh không được mạo hiểm!

Tiểu Tà cười :

- Ái da! Anh bây giờ đấu trí chứ không phải đấu sức. Dùng mấy bánh thuốc nổ tung Tổng đàn Thiên Linh giáo không phải hiệu quả hơn sao? Nếu đem theo nhiều người đâu có dễ thoát.

Tiểu Linh vẫn lo lắng :

- Anh đừng đi quá xa, lỡ có bề nào còn có người giúp sức!

Tiểu Tà đắc ý nói :

- Yên tâm! Anh chỉ cần kéo con bài Vệ Tiên ra, không ai làm gì được anh đâu.

Âu Dương Bát Không nói :

- Tiểu Linh! Con đừng quá lo lắng! Chết sống có mạng. Nếu hắn không đi thì làm sao khám phá được Thiên Linh giáo?

Tiểu Linh nói :

- Con có cảm giác Tiểu Tà quá phiêu lưu mạo hiểm.

Tiểu Tà xoa dịu :

- Chuyện nguy hiểm gấp trăm lần, không phải lần nào anh cũng bình an vô sự sao?

Âu Dương Bát Không nói :

- Con muốn đi ít nhất cũng phải gặp Thiên Linh giáo chủ. Nếu hắn sử dụng “Phân Thân Viễn Ảnh” con nên chiếu theo chiêu thức lúc nãy của ta đối phó với hắn là được rồi.

Tiểu Tà lập tức nghe giảng giải tâm pháp.

Âu Dương Bát Không tiếp :

- Chúng nó luyện “Phân Thân Viễn Ảnh” không phải là một tà thuật mà chỉ là một công phu tuyệt hảo về thân pháp. Người hóa bóng chỉ là sự di chuyển thân mình một cách quá nhanh, làm chóa mắt đối phương, tạo nên hư hư thực thực mà thôi.

Tiếp đó Âu Dương Bát Không phân tích tỉ mỉ về thân pháp di động, Lão nói huyên thuyên bất tận, từ trên trời xuống đất, Tây sang Đông...

A Tam nghe lão kể cũng rất hứng thú, khoa chân múa tay theo.

Hai người giống như hai con khỉ đang diễn trò.

Qua một lúc, thấy Tiểu Tà chú ý nghe nhưng không tỏ ra thích thú, Âu Dương Bát Không có cảm giác hoài công, nên hỏi :

- Con lại chê công phu này phức tạp rồi sao?

Tiểu Tà bực bội :

- Cứ, một, hai, ba, bốn rồi cái gì là kim ngân tài bảo... giống như buôn hoa chỉ cần nói: “Dùng trảo nhử trảo” là mục đích rồi. Không phải dễ hơn sao?

Âu Dương Bát Không thật không có cách nào chinh phục Tiểu Tà. Biết tánh Tiểu Tà từ nhỏ đến giờ vẫn thế, nên ông ta nói :

- Được rồi! Tùy theo ý ngươi.

Tiếp tục, lão bắt đầu hướng dẫn luyện chiêu Tiểu Tà hiểu rất nhanh, thậm chí đọc ra miệng những con số mà Âu Dương Bát Không đưa ra để ráp lại thành phương vị.

Âu Dương Bát Không sợ Tiểu Tà không để ý sâu sắc nên lo lắng hỏi :

- Tiếp thu một cách đơn giản như vậy sao?

Tiểu Tà nói :

- Không lẽ ông tưởng tôi không hiểu nỗi sao? Nếu không tin thì cứ thử xem.

Âu Dương Bát Không lập tức triển khai thân pháp.

Thật kỳ lạ! Tiểu Tà căn cứ vào con số cơ bản mà triển khai, thế đánh linh động và cơ xảo đến nỗi ép Âu Dương Bát Không nghẹt thở.

Thử qua vài lần, lão hoàn toàn khâm phục Tiểu Tà thông minh tài trí. Tưởng rằng đây là công phu thân pháp độc nhất thiên hạ, phải dày công luyện mới được.

Ai ngờ Tiểu Tà chỉ trong chốc lát đã thành thạo, còn dùng nó trong sáng tạo cá nhân nữa.

Âu Dương Bát Không thu tay về, cười :

- Sáng tạo của ngươi thật kì diệu.

Tiểu Tà nhún vai :

- Đâu có! Thời buổi bây giờ khác rồi. Cần có hiệu tốc nhanh và hiệu quả hợp lý.

Tiểu Linh hiếu kỳ hỏi :

- Anh làm sao kết hợp được với ý thức sáng tạo của anh?

Tiểu Tà nói :

- Mọi cơ bản học võ chỉ là một. Cái ứng dụng là phải biến chuyển theo tình hình. Đó là một nguyên tắc biến hóa của mọi vật.

Tiểu Linh hơi nghi ngờ, cười :

- Anh thật làm biếng, chuyên môn pha chế và lý luận theo ý riêng của mình.

Tiểu Tà trợn mắt :

- Cái gì là pha chế? Cái gì là tà đạo? Chỉ cần biết qua nguyên tắc là áp dụng theo từng hoàn cảnh giao đấu. Tại sao lại phải lệ thuộc vào một nguyên tắc cứng đờ? Ăn đậu phộng thì chỉ cần lột vỏ là được rồi. Đâu cần phải bóc lớp lụa bên trong.

Tiểu Linh đỏ mặt :

- Em chỉ nói vậy thôi, có gì không đúng đâu?

Được Tiểu Linh nhường nhịn, Tiểu Tà càng thêm đắc ý, cười lớn.

Âu Dương Bát Không hóm hỉnh :

- Ngươi nói như vậy chắc lão gia đây phải bắt đầu học lại để kịp với thời đại rồi.

Tiểu Tà nói :

- Đúng rồi! Ông đã từng nghe người ta nói “già học đến già” sao? Đừng tưởng rằng mọi vật trên đời này chỉ đứng lại trong một thời gian. Cái gì đứng lại thì đã chìm vào quá khứ rồi.

Âu Dương Bát Không trầm tư không nói.

Tiểu Tà tiếp :

- Âu Dương lão gia! Tốt hơn ông nên trở về Phiêu Hoa cung một lần, thử hỏi xem Cung chủ Phiêu Hoa cung có bao nhiêu tỳ nữ bỏ trốn để dễ tìm ra manh mối.

Âu Dương Bát Không thở dài :

- Thật là khó à! Xưa nay ta chưa từng đến đó hỏi thế sự, giờ thì phải làm rồi.

Tiểu Tà an ủi :

- Ai da! Sống nhăn răng mà tại sao lại phải trốn? Người chính là người, tại sao lại phải trốn? Trốn cỡ nào thì cũng có mùi vị để lại. Tôi còn muốn đến đó để mở một tiệm mua bán.

Âu Dương Bát Không thấy giọng cười ranh mãnh của hắn thì đã biết hắn muốn đùa giỡn rồi, nên hỏi :

- Ngươi muốn bán gì ở Phiêu Hoa cung?

Tiểu Tà đắc ý :

- Chỉ muốn mở ra ở đại môn Phiêu Hoa cung một quán bán thịt rừng. Nhất định đắt khách. Đến lúc đó thì chỉ cần ba ngày là Âu Dương Bát Không đã trở thành Âu Dương Bát Vạn rồi. Còn Phiêu Hoa cung thì trở thành nơi họp chợ, đủ màu sắc.

Âu Dương Bát Không cười :

- Ngươi muốn đến đó “quậy” thì mặc ngươi, song ta không dám dùng đến đồng tiền này rồi.

Tiểu Tà đùa giỡn một lúc đã đời mới quay về A Tam, A Tứ cười nhạt, vì hai người này vẫn còn bị phạt cắm đầu xuống đất.

A Tam đôi tay đã run run, còn A Tứ thì mồ hôi tuôn ướt áo.

A Tam nói :

- Tiểu Tà bang chủ! Trước khi chiến đấu phải nghỉ ngơi à!

Tiểu Tà vui vẻ nhìn hắn, nói :

- Được rồi! Có lẽ hai cái đầu hòa thượng của hai ngươi rất đắc dụng trong chuyến đi này. Hãy đứng dậy nghỉ ngơi đi!