Tục Tiểu Tà Thần

Chương 5: Đại chiến Thần Võ môn




Thần Võ môn có cơ quan là một tòa thành rộng lớn. Vách thành xây bằng đá cao hơn năm thước, chia làm hai cửa trước cửa sau, như một ngôi thành cổ.

Vào đêm mười ba tháng hai.

Tiểu Tà và đồng bọn đã đột nhập vào bên trong theo kế hoạch đã định.

Bên ngoài là một ngọn đồi nhỏ, bao quanh bằng một khu rừng rậm rạp, cách xa cửa thành khoảng năm mươi thước.

Tiểu Tà thấy thành rộng lớn như vậy, có vẻ ngần ngại, nói :

- Không thể đột kích dễ dàng, có lẽ phái phục binh trước một thời gian.

Minh Tâm đại sư lo lắng :

- Dương thiếu hiệp! Có nên y theo kế hoạch đã đã dự tính không?

Tiểu Tà bối rối :

- Chuyện đã lỡ rồi, đương nhiên phải tiến hành theo kế hoạch. Tôi không ngờ báo thành rộng lớn như vậy. Một trăm hòa thượng cũng không đủ. Tôi định cho họ đứng bao vây nội tường thành, hễ ai chạy ra đều bắt hết. Nhưng kế hoạch đó không dùng được nữa rồi.

Cầm quái lên tiếng :

- Vậy thì sửa đổi kế hoạch đi! Chúng ta tấn công từ hai phía cổng thành ép vào.

Tiểu Tà suy nghĩ một lát rồi quyết định :

- Bây giờ chúng ta phải phân chia người ra hai mặt, nhưng bốn phía tường thành cũng không được bỏ trống mà phải nghi binh. Tôi và Tiểu Linh, Tiểu Thất, A Tam, A Tứ tấn công cổng chính. Cấm quái và Tửu quái dẫn hai mươi vị hòa thượng phục tại bên tả. Thâu quái dẫn hai mươi vị hòa thượng phục bên hữu. Minh Tâm đại sư và Minh Độ đại sư dẫn bốn mươi hòa thượng phục sau cổng thành. Tất cả chỉ hò hét áp đảo tinh thần của địch.

Tiểu Tà quay sang A Tam :

- Ống sáo của ngươi đâu?

A Tam nói :

- Có đây!

Tiểu Tà nói :

- Lúc nào có tiếng sáo nổi lên thì bốn mặt cùng la hét một lượt. Nhưng phía trước mặt và phía rừng thì cứ yên lặng để địch tưởng có phục binh, không dám chạy về phía đó.

Mọi người hiểu ý, nói :

- Xin y lệnh!

A Tam cười :

- Tiểu Tà bang chủ, kế này không thua gì kế dụ địch của Khổng Minh.

Tiểu Tà tiếp :

- Mọi người đều đánh bằng thuốc mê để khỏi phải gây thương tích trầm trọng. Tôi không muốn các vị đại hòa thượng hy sinh một cách vô ích.

Minh Độ đại sư chắp tay đáp :

- A Di Đà Phật! Lão Nạp hiểu ý!

Tiểu Tà nhìn lên trời, nói :

- Còn độ hai giờ nữa mới lâm chiến. Quý vị vào vị trí sẵn sàng đi!

Mọi người đích thân đến vị trí đã định để xem xét địa hình.

Tiểu Tà dẫn một số hòa thượng còn lại núp vào trong rừng.

Tiểu Thất hỏi :

- Tiểu Tà! Anh đoán trước Độ Vĩnh Thế và Độ Phi chạy trốn sao?

Tiểu Tà đáp :

- Đúng vậy! Con cáo già này tinh ranh lắm, có thề hắn dùng đường hầm trốn vào rừng.

Tiểu Thất nói :

- Chúng ta xông lên chặn đường, không để hắn chạy thoát.

A Tứ hăng hái :

- Tôi có dự trữ sẵn thuốc nổ, nếu hắn dùng đường hầm để thoát đi chắc không tránh khỏi.

Lúc này trong bảo thành vẫn thấy yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài đoàn vệ binh đi qua lại.

Chẳng bao lâu đã đến canh ba...

Tại cổng thành bỗng vang lên một tiếng nổ long trời lở đất.

“Ầm!”

Bọn vệ binh lập tức nhốn nháo lên :

- Ai!?

Tiểu Tà vận công nói lớn :

- Có tổ tiên các ngươi đến đây! Hãy mau vào báo cho Độ Vĩnh Thế và Độ Phi biết!

Một vệ binh coi thường hét :

- Đồ khùng! Hãy đi chỗ khác chơi!

Tiếng nói chưa dứt, tên vệ binh đã một mũi phi đao phóng ngay cổ họng.

Bọn vệ binh hoảng hốt la lên :

- Ối! Có chuyện không may rồi!

Thần Võ môn vốn coi thường mọi người nên dù có chuyện đột biến xảy ra nhưng vẫn không náo loạn. Chỉ thấy một gã trung niên chừng tứ tuần phóng ra, nhìn thấy Tiểu Tà la hoảng :

- Á! Dương Tiểu Tà!

Tiểu Tà vẫy tay, nói :

- Đúng rồi! ta là Dương Tiểu Tà đây, hãy vào báo cho Độ Vĩnh Thế biết.

Qua một lúc lâu, trên mặt thành xuất hiện vài đầu người nhô lên, và có tiếng nói :

- Đêm khuya muốn đến đây nạp mạng hả?

Tiếng nói vừa phát ra chính là của Độ Vĩnh Thế, em ruột Độ Vĩnh Thiên, hiện giữ quyền Môn chủ Thần Võ môn.

Tiểu Tà cười :

- Độ Vĩnh Thế, rốt cuộc hôm nay chúng ta đã gặp nhau rồi. Ta phải rút gân, lột da ngươi ra mới được.

Độ Vĩnh Thế nói lớn :

- Cừu nhân đã đến! Ta phải trả thù cho đại ca ta. Này Tổng quản, tổng lý, tổng binh hãy chuẩn bị đối phó!

Tiểu Tà nói :

- Tốt lắm, chúng ta đang chờ đợi.

Độ Vĩnh Thế hỏi :

- Lực lượng các ngươi gồm những ai?

Tiểu Tà đáp :

- Cửu đại môn phái.

Độ Vĩnh Thế nghe nói giật nẩy người, đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

Tiểu Tà ra hiệu cho A Tam thổi sáo lên, tiếng sáo lan rộng trong đêm khuya.

Tức thì bốn mặt thành vang lên tiếng la hét như thiên binh vạn mã.

Độ Vĩnh Thế tuy trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn cố trấn an, nói :

- Dương Tiểu Tà! Ngươi mà gạt được ta sao? Cửu đại môn phái ai chịu nghe lời của ngươi. Lông chưa mọc đủ mà đã muốn bay, coi chừng té chết đấy!

Tiểu Tà cười :

- Người muốn bay chính là ngươi. Ta nói cho ngươi biết, chẳng những chúng ta tấn công ở Tổng động mà cả sáu Phân động cùng một lúc...

Độ Vĩnh Thế không tin dưới mắt mình một đứa con nít trên mười tuổi mà dám đột kích vào Thần Võ môn.

Tên Tổng quản Thần Võ môn nổi giận nói :

- Ta không tin một đứa trẻ như ngươi đủ khả năng tấn công vào Thần Võ môn của chúng ta. Hãy để ta ra tay thử sức ngươi trước!

Nói xong, từ trên mặt thành nện búa vào người Tiểu Tà. Người đó chính là Tổng quản Lý Đông, một nhân vật khét tiếng giang hồ.

Tiểu Tà nhẹ nhàng tránh sang một bên la lớn :

- A Tam, A Tứ, Tiểu Linh! Đừng để chúng chạy thoát!

Vừa nói, vừa rút dao ra, từng chiêu bén nhọn đâm trả vào viên Tổng quản, ý định muốn chặt đứt cánh tay hắn.

A Tam cười :

- Xin Tiểu Tà bang chủ an tâm! Chúng nó không chạy thoát nổi đâu.

Hắn vội bao vây tên Vệ pháp, đôi tay múa liên tục như hai con rắn. Tên Vệ pháp cũng không nhịn, dùng đoản đao múa tròn nhắm vào A Tam tấn công rất dữ dội.

A Tứ chế phục tên Chưởng pháp Đào Định Giang, hai bên đánh nhau không phân thắng bại.

Tiểu Linh thì đối phó với tên háo sắc Độ Phi, tên này có những cử chỉ thấp hèn làm cho Tiểu Linh nổi giận.

Độ Phi nói :

- Một cô gái đẹp như Hằng Nga mà theo chi bọn lưu manh thổ phỉ? Chỉ cần nàng chịu theo ta thì nàng sẽ sống một cuộc đời thần tiên.

Tiểu Linh tức giận chửi lớn :

- Hèn mạt! Nói năng thô lỗ! Bản cô nương sẽ lột da ngươi ra trăm mảnh.

Độ Phi tức giận :

- Ôi! Con tiện tì này hung dữ quá! Giờ này đáng lẽ ngươi phải ngủ chung giường với ta mới đúng.

Tiểu Linh giận đỏ mặt, vận hết công lực áp đảo đối phương. Hai bên chưa phân thắng bại.

Người mà Tiểu Thất muốn tìm là Độ Vĩnh Thế, nên vừa giáp mặt, Tiểu Thất đã dùng tuyệt chiêu xuất thủ. Độ Vĩnh Thế cũng không phải tay vừa, hắn dùng “Đàn Long Vô Cấp chưởng”, chống lại cây “Hàn Ngọc Thiết” của Tiểu Thất, làm cho Tiểu Thất phải phối hợp cả môn tuyệt học “Ngọc Quan Âm” mới đương cự nổi.

Còn bên kia, Cầm quái và Tửu quái không lúc nào dứt la ó, nhét thuốc mê thành từng cục ném đối phương rất hữu hiệu.

Thuốc mê đã làm cho địch thủ mê man ngất xỉu rất nhiều. Chưa đầy năm phút, số người bị thuốc mê có đến năm mươi người.

Thâu quái và Diệu quái đã bắt được rất nhiều người. Cách đánh của hai lão quái rất nhẹ nhàng, đột nhập vào thành chặn đánh, quân thù không cách nào tẩu thoát được.

Phía sau thành, số người của Minh Tâm, Minh Độ mỗi lúc một tăng thêm theo cách “Khuấy đại chiến thuật”.

Khi địch quân tấn công đến thì vờ tháo lui và phun thuốc mê lên, làm cho họ ngất xỉu hết, sau đó kéo lê chúng ra khỏi hiện trường.

Trận đánh diễn ra rất sôi nổi làm cho bọn thuộc hạ của Thần Võ kinh hãi, mất hết tinh thần chiến đấu.

Một tên Hắc y thấy vậy vội chạy đến trước mặt Độ Vĩnh Thế cấp báo :

- Bẩm Môn chủ! Bốn bên đều có địch, phải đối phó như thế nào đây?

Độ Vĩnh Thế tung hai chưởng đẩy lùi Tiểu Thất ra hai thước, la hoảng lên :

- Tổng quản đâu! Đến đây mau!

Tiểu Thất chồm tới, đưa dao bén kích tới, làm cho Độ Vĩnh Thế hoảng sợ không dám phân tâm điều khiển thộc hạ.

Tổng quản nghe lệnh vội vàng tuốt gươm vào trận địa, Tiểu Thất phải cố hết sức chống trả hai người.

Tổng quản nói với Độ Vĩnh Thế :

- Môn chủ! Phía trước binh thế yếu kém, chúng ta ra phía trước bao vây.

Độ Vĩnh Thế lắc đầu :

- Không được! Cửa trước có phục thuốc mê. Hãy dồn ra cửa sau, mau lên!

Như vậy là Độ Vĩnh Thế đã rơi vào kế hoạch nghi binh của Tiểu Tà tổng quản liền phi thân ra hướng cửa sau, dẫn theo số đệ tử và vệ binh khá đông.

Giữa lúc đó bỗng nhiên xuất hiện một tà áo mỏng màu hồng, dáng điệu rất tha thướt, kèm theo một chuỗi cười dâm loạn. Thái độ cô gái này rất ung dung như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Độ Vĩnh Thế thấy bóng cô gái đã cười nói :

- Dung Lệ! Mau đến đây giúp ta một tay!

Chưa dứt câu, ông đã đánh trả Tiểu Thất một lúc ba chiêu mười hai thức.

Thì ra đó là Cửu Ma Cơ Dung Lệ.

Ả đẹp đến mê hồn làm cho tâm hồn của mọi người ai nấy cũng điên đảo.

Cơ Dung Lệ lên tiếng :

- Ôi! Vĩnh Thế! Ai Mà cả gan dám quấy rầy Thần Võ môn của ông vậy? A! Thì ra tên nhóc con khôi ngô tuấn tú này.

Lập tức cô nàng lướt tới, nhoẻn môi cười như muốn giở trò ong bướm với Tiểu Thất.

Tiểu Thất đã một lần sa vào mỹ nhân kế nên vừa thấy Dung Lệ đã bực mình rống lên :

- Hãy nạp mạng đi hỡi con dâm nữ kia!

Vừa nói Tiểu Thất vừa lật ngược cây dao chỉa vào Độ Vĩnh Thế, đồng thời xoay người tấn công vào Cơ Dung Lệ, quyết tâm ả chết mới hài lòng.

Cơ Dung Lệ thấy điệu bộ ngang tàn của Tiểu Thất, không dám khinh thường, nhưng từ khi ả luyện xong môn “Không Quái Hành Sơn” thì bản lãnh của ả rất tiến bộ. Chỉ thấy ả phất nhẹ đôi tay đã bức ép được chưởng thế của Tiểu Thất.

Ả nói :

- Tiểu oan gia! Ngươi làm gì mà gấp dữ vậy? Đợi một lát chúng ta sẽ cùng nhau hưởng khoái lạt mà.

Nàng vừa cười vừa xuất chiêu rất lanh lẹ.

Hai người hiệp lực tấn công Tiểu Thất, thế cuộc lập tức thay đổi.

Tiểu Thất không ngờ võ công của Cơ Dung Lệ lại cao cường đến thế, lại thêm vào Độ Vĩnh Thế làm cho hắn bối rối vô cùng, bị đối phương ép vào chân tường, không lối thoát.

Tiểu Tà nhìn thấy la lên :

- Mẹ kiếp! Con hồ ly dâm tà kia dám...

Vừa nói Tiểu Tà vừa phi thân đến chân thành, nhanh như một luồng điện, trước tiên đánh vào tên Tổng quản Lý Đông.

Tổng quản Lý Đông cảm giác mất sức, thấy Tiểu Tà thi triển chiêu thức kỳ quái, muốn chạy cũng không kịp, hét lên một tiếng, tay trái dùng búa bổ tới đầu Tiểu Tà, đồng thời thân mình bay lên, cố sức liều mạng.

Tiểu Tà thấy lưỡi búa bủa tới như lưu tinh, lập tức tránh qua dùng chỉ lực điểm tới, làm cho lưỡi búa của đối phương rơi xuống đất.

Tiểu Tà liên tiếp điểm ra mấy chỉ nữa, Tổng quản Lý Đông tránh không kịp, nhận thêm một chỉ nơi vai trái, chịu không nổi, gục ngã ngay tại chỗ.

Tiểu Tà hét :

- Ngươi muốn chết sao?

Vừa nói vừa bước tới, dùng phi đao chặt đứt đầu Tổng quản Lý Đông luôn, máu phừng phực tuôn ra, thật ghê rợn! Tổng quản Lý Đông bị Tiểu Tà trảm thủ quá nhẹ nhàng như một tên đồ tể hành sự nơi pháp trường, thật là thê thảm!

Không chần chờ, Tiểu Tà quay sang gọi lớn :

- Tiểu Thất, có ta đến đây rồi!

Liền phóng mình lên cao như đại bàng, dùng chiêu “Phi Hoàng Triều Dương” hướng về Cơ Dung Lệ bay tới.

“Bùng! Bùng!”

Liên tục đưa ra năm chưởng, Tiểu Tà khống chế được Cơ Dung Lệ, đồng thời nắm tay cô ả kéo ra.

Tiểu Thất thấy Ma tình Cơ Dung Lệ lọt vào tay Tiểu Tà thì mừng khôn xiết, vội kêu lên :

- Độ Phi, ngươi cũng tới số rồi!

Tiểu Thất tuy bị thương nhưng công lực không giảm, chỉ qua mấy chiêu tấn công đã hoàn toàn chiếm thượng phong, buộc Độ Phi thối lui không ngừng.

Còn Cơ Dung Lệ, đã gọi ả là Ma tình thì dù lọt về tay ai cũng giở quả, nên liên tục cười dâm, nói :

- Anh là ai? Người đẹp trai trẻ tuổi như anh sao lâu nay em không tìm ra há? Tiểu vương gia! Anh có khỏe không?

“Bốp! Bốp!”...

Tiểu Tà tặng cho cô ả hai bạt tai nổi lửa rồi cười nói :

- Trò này xưa rồi, đừng mơ tưởng sẽ hiệu quả!

Cơ Dung Lệ lãnh nguyên hai bạt tai của Tiểu Tà, tuy má hồng tê tái nhưng vẫn gượng cười, xoa nhẹ tay lên má, ra chiều e ấp dấu ấn người tình để lại, nói :

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});

Chưởng lực phản kích mãnh liệt vô cùng, làm cho Độ Vĩnh Thế bị chấn động.

Thì ra chiêu này của Độ Vĩnh Thế là lấy tiến để thoái, lấy công để thủ, nên chưởng lực chỉ xuất ra một nửa rồi thu lại, và quay mình thoát đi.

Tiểu Thất ngơ ngác một chút rồi sực tỉnh, la to :

- Độ Vĩnh Thế! Trốn đi đâu?

Liền lúc đó, song chưởng của Tiểu Thất như luồng gió nhẹ bay theo.

Tiểu Tà thấy vậy chỉ cười nhẹ, không đuổi theo.

Tiểu Linh vội nói :

- Tiểu Tà! Sao anh không đuổi theo hắn? Nếu để Độ Vĩnh Thế chạy thoát thì sao?

Tiểu Tà trấn an :

- Em cứ yên tâm! Nơi rừng núi Tiểu Thất chính là vua, không ai thoát khỏi tay hắn đâu. Anh không tin nơi này có mật đạo thứ hai.

Tiểu Linh vẫn còn lo lắng :

- Độ Vĩnh Thế võ công cao siêu lại xảo quyệt. Chúng ta phải đuổi theo yểm trợ cho Tiểu Thất khỏi thiệt thòi.

Tiểu Tà nói :

- Võ công Tiểu Thất đã khá cao, chỉ là kinh nghiệm còn thiếu thôi. Cơ hội để hắn học hỏi không phải là tốt sao?

Tiểu Linh cương quyết :

- Nhưng em không an tâm chút nào!

Tiểu Linh kéo tay Tiểu Tà chạy xuống chân núi.

Tiểu Tà kêu lên :

- Được! Được! Để anh đi! Để anh đi! Có em bên cạnh anh không có thời gian ở không rồi.

Bỗng có tiếng hét dữ dội lại giống như tiếng kêu của ác thú, nghe điếc cả tai.

Tiểu Tà liền nhảy dựng lên :

- Mẹ kiếp! Có mai phục! Nhanh lên Tiểu Linh.

Tiếng chưa dứt, thân mình Tiểu Tà giống như điện xẹt bay về phía có tiếng hét.

Tiểu Linh có cảm giác hình như địch thủ không ít.

Quả thật không sai. Trước mặt họ thấy Tiểu Thất đã bị bốn tên hắc y bịt mặt bao vây vào giữa, còn Độ Vĩnh Thế thì không thấy đâu.

Tiểu Tà chạy tới, nói :

- Tiểu Thất tránh ra, mau đuổi theo Độ Vĩnh Thế!

Tức thì thân hình Tiểu Tà như mũi tên bắn vào bốn tên Hắc y bịt mặt.

Tiểu Thất lợi dụng cơ hội, ép hai tên Hắc y bịt mặt lùi ra, lách mình thoát đi.

Chỉ có hai chiêu Tiểu Thất đã công phá vòng vây đuổi theo Độ Vĩnh Thế.

Bốn tên Hắc y bịt mặt vừa thấy Tiểu Tà đã liên thủ hợp công, cố hạ sát Tiểu Tà.

Thì ra là Hắc y sát thủ. Tiểu Tà xuất chiêu công về tên Hắc y sát thủ phía trái, nói :

- A Tam!

Tiểu Tà không nghe A Tam lên tiếng, biết rằng A Tam cũng đang gặp phải nguy biến.

Hắn cảm thấy ê ẩm tay chân trước chất độc của “Hắc Huyết thần trâm”. Tiểu Tà chửi thầm :

- “Bọn sát thủ này đã dùng loại kim độc tác quái giang hồ. Thật khả ác!”.

Đôi mắt Tiểu Tà phát đỏ lên, không kể “Hắc Huyết thần trâm” là gì, liều mạng xông tới phản công.

Bọn Hắc y sát thủ thấy Tiểu Tà đã bị trúng độc mà còn sức mạnh như vậy nên giật mình là lên :

- Ai da!

Tiếng kêu vừa phát ra, bọn Hắc y đã bị Tiểu Tà dùng phi tiêu phóng nhanh vào người. Nhưng đổi lại, thân thể Tiểu Tà cũng bị “Hắc Huyết thần trâm” ghim đầy.

Tiểu Tà thất kinh, đang lúc choáng váng bỗng nghĩ thầm :

- “Có thể loại “Thần trâm” này chất độc không bằng “Thần trâm” ở Phiêu Hoa cung”.

Tiểu Tà liền rút bỏ những cây “Hắc Huyết thần trâm” ghim trong người rồi quay qua trợ chiến giúp A Tam.

Bỗng từ trên cao phát ra một tiếng “Ầm” giống như trăm ngàn cân thuốc nổ, chấn động cả một vùng hoang sơn.

Tiểu Tà và đồng bọn nhanh chóng phóng mình né sang một bên, giống như một đồng tiền xoáy vào khoảng không rồi rơi xuống đất.

Tiểu Linh kháng cự rất yếu ớt :

- Á... a...

Tiếp theo là một trận quần chiến, từ trên cao xuất hiện ba tên hắc y sát thủ tung vũ khí đánh ập xuống, lấp lánh như một vùng lân tinh.

Tiểu Tà hét lên một tiếng, thân mình giống như điện xẹt, đánh bạt những đường gươm công tới bất nhờ của ba tên Hắc y sát thủ.

Tức thì, ba thân hình rơi ra xa ba trượng. Có người đứt lìa một cánh tay, có người đầu lìa khỏi cổ, có người ruột bị lòi ra ngoài, chết rất thê thảm.

Tiểu Tà chẳng khác nào một thiên thần đòi mạng bọn Hắc y. Hắn tiến đến nhặt một cánh tay của một tên Hắc y để xem xét, rồi cười phá lên, nói :

- Thật là một bọn liều chết ngu xuẩn!

Tiểu Linh nói vội :

- Tiểu Tà! Anh hãy mau qua đây!

Miệng nói mà chân nàng đã thoăn thoắt tiến đến bên Tiểu Tà, xem xét thương thế.

Từ khi Tiểu Linh phát tiếng kêu đến bây giờ, chỉ trong thời gian ngắn mà Tiểu Tà đã hạ được bảy tên Hắc y sát thủ.

Nàng nhìn Tiểu Tà thấy cách hạ thủ không kém tàn nhẫn. Cũng may, nhờ có Tiểu Linh la lên mà Tiểu Tà mới sực tỉnh nương tay.

Tiểu Tà nhớ lại A Tam, vội hỏi :

- A Tam sao rồi?

Đến lúc này Tiểu Tà mới nhớ lại tình bằng hữu, nhưng A tam đã bất tỉnh, đâu còn nghe được lời thăm hỏi ân cần của Tiểu Tà.

Tiểu Linh an ủi :

- Cũng may! Không có nguy hiểm gì.

Tiểu Tà thở ra một hơi, lại nghĩ đến Tiểu Thất, kêu lên :

- A Tứ! Em mau đuổi theo yểm trợ cho Tiểu Thất!

A Tứ tuân lệnh bay người lên núi.

Tiểu Tà hỏi :

- Có phải A Tam cũng trúng “Hắc Huyết thần trâm” không?

Tiểu Linh gật đầu :

- Đúng vậy! Nếu không hắn đâu bị ngất xỉu. Nhưng không có gì nguy hiểm, em đã cho uống nội đơn của lão phu nhân.

Tiểu Tà rút một cây “Thần trâm” nơi ngực A Tam, chửi lớn :

- Thật là bỉ ổi! Lần này có thể toàn bộ “Hắc Huyết thần trâm” bị thâu rồi.

Lần trước tại Trường Bạch sơn chỉ tìm được một cây, hôm nay lại tìm được ba cây nữa. Giang Chấn Vũ đã từng nói một cây dùng để chế thuốc, những cây còn lại thì ở trong tay “Lục đại địch thủ”. Rốt cuộc ta đã thu lại hết. Đến nay đã trừ xong bọn hắc y sát thủ, kể như được “Quan Âm bí kíp” để trao đổi, nên sanh nhiều chuyện rắc rối. Thật ra bọn chúng đều là kẻ đáng chết.

Tiểu Linh hỏi :

- Vậy hôm nay bọn chúng đến đây cứu Độ Vĩnh Thế là dụng ý gì?

Tiểu Tà nói :

- Bọn Tây Vực sát thủ chỉ cần việc gì có lợi là xông vào. Vì ham lợi mà phải thí mạng. Độ Vĩnh Thế chỉ cần cung cấp tiền của thì bọn sát thủ này ra tay mà thôi.

Tiểu Linh cười :

- Như vậy chúng ta đã loại trừ được nhiều rắc rối rồi phải không?

Tiểu Tà không đáp, rờ A Tam nói :

- Chờ A Tam tỉnh lại thì đưa lên núi. Tránh cho Tiểu Thất tình trạng bị trúng độc “Hắc huyết”.

Tiểu Linh đưa mắt nhìn A Tam, nói :

- A Tam trúng độc “Thần trâm”, mất máu quá nhiều, e rằng lâu lắm mới tỉnh nổi. Em nghĩ rằng anh nên theo Tiểu Thất hỗ trợ kẻo không kịp.

Tiểu Tà gật đầu :

- Cũng được! Có gì nguy hiểm em hãy kêu lên. Tốt hơn nên đi tìm một hang đá nào ẩn trú.

Tiểu Linh nói :

- Anh yên tâm đi đi.

Tại trên đỉnh núi, Tiểu Thất đang giao đấu với Độ Vĩnh Thế rất ác liệt, chưa phân thắng bại.

A Tứ cũng đang quần chiến với Độ Phi, mấy lần suýt bị rơi xuống núi.

Độ Vĩnh Thế và Tiểu Thất đã trải qua hơn một trăm chiêu, mồ hôi đọng rơi xuống, khí huyết cả hai ngưng trệ, nhưng tinh thần vẫn quyết tử chiến.

Độ Vĩnh Thế ra đòn hiểm hơn Tiểu Thất, còn Tiểu Thất thủ nhiều hơn công.

Dù vậy, Độ Vĩnh Thế chưa muốn thừa cơ tẩu thoát, không muốn bỏ rơi Độ Phi chạy một mình.

Cuối cùng, Độ Vĩnh Thế lợi dụng hết công lực, dùng chiêu “Đoạt Hồn nhất thức” công tới như vũ bão, cốt làm cho Tiểu Thất kinh hãi.

Tiểu Thất cũng liều mạng, dùng một chiêu trong “Quan Âm ngọc chưởng” chống trả lại, hét to :

- A! Ngươi muốn chết à?

Tiếp theo, tung Hàn Ngọc đao theo thế “Bồ Đề kiếm pháp” công tới Độ Vĩnh Thế.

Thật không ai tưởng nổi Tiểu Thất giờ đây lại phi thường đến như vậy.

Nhưng với kinh nghiệm chiến trường, Độ Vĩnh Thế đã bắt được đường gươm của Tiểu Thất, bẻ mũi phản công, gây cho Tiểu Thất bị thương tích nơi đùi.

Thừa dịp này, Độ Vĩnh Thế quay sang Độ Phi :

- Phi nhi! Chạy mau!

Độ Phi thấy sư thúc đã yểm trợ, hiểu ngay là sư thúc muốn mình rút lui, liền tung ra chiêu: Thần công “Vô Địch chưởng” gián xuống đầu A Tứ.

Thấy chưởng thế của Độ Phi quá lợi hại, vội thâu hồi chân khí, tập trung công lực để hợp công với Tiểu Thất mới mong chế ngự được địch thủ, đợi Tiểu Tà đến tiếp ứng.

Giữa lúc đó, một luồng hồng quang xạ tới, tiếp theo một trận cuồng phong dữ dội ập đến.

Qua mấy tiếng kêu hoảng hốt đã thấy Độ Vĩnh Thế và Độ Phi té nắm ra đất văng ra ba thước, miệng trào máu tươi.

Thì ra Tiểu Tà chạy đến đúng lúc đã cứu nguy cho A Tứ, nếu không A Tứ đã bị chú cháu Độ Vĩnh Thế liên thủ hạ sát rồi.

Tiểu Tà nhìn A Tứ, nói :

- Ngươi có bị thương không?

A Tứ cười :

- Chỉ có một chút ngoài da, không sao cả.

Tiểu Tà an tâm, nói :

- Vậy ngươi hỏi thử Tiểu Thất ra sao rồi?

A Tứ lập tức chạy đến chỗ Tiểu Thất.

Tiểu Tà nhìn chú cháu Độ Vĩnh Thế đang nằm mọp dưới đất, chứng tỏ cả hai đã kiệt sức rồi, không còn giao đấu được nữa.

Tiểu Tà hét lên :

- Độ Vĩnh Thế! Ngươi dám ra lệnh cho bọn Hắc y dùng “Hắc Huyết thần trâm” đả thương ta sao?

Độ Vĩnh Thế đôi mắt trợn ngược, nói :

- Tiểu Tà! Tội ngươi đáng chết! Ngươi không chết thì Độ Vĩnh Thế này cũng không để ngươi yên. Vì ngươi mà Thần Võ môn tan rã.

Tiểu Tà nói :

- Hừ! Ngươi chết đến nơi mà còn lên giọng cọp hùm. Để ta cho chú cháu ngươi xuống Diêm Vương dọa nạt bọn quỷ sứ.

Độ Vĩnh Thế nói :

- Tiểu Tà! Ta với ngươi không thù oán, tại sao ngươi đuổi theo ta phá phách như vây?

Tiểu Tà cười :

- Ngươi không cần che giấu! Tội ác của hai anh em ngươi làm sao tha được? Dù ta và ngươi không thù oán gì, nhưng ta cũng có đủ tư cách hỏi tội ngươi trước võ lâm thiên hạ.

Độ Vĩnh Thế hỏi :

- Ngươi làm như vậy có lợi gì?

Tiểu Tà đáp :

- Chúng ta không cầu danh cũng chẳng cầu lợi. Ngươi gây nên tội ác, cốt đoạt danh trong thiên hạ, điều đó không thể dung tha.

Độ Phi đôi mắt đỏ ngầu, hét lên :

- Tiểu Tà! Ta căm hận ngươi đã làm cho ta nhà tan cửa nát, giờ lại bị ngươi hạ nhục, ta quyết băm ngươi ra trăm mảnh mới hả giận.

Tiểu Tà mai mỉa :

- Thế nào? Độ công tử! Ngươi đã không còn ước vọng bá chủ thiên hạ, giờ đây ta cho ngươi một con đường sống, nếu ngươi dám nói tất cả những bí mật của cha ngươi.

Độ Phi vẻ mặt thay đổi, nghĩ thầm :

- “Được! ta sẽ nói cho hắn biết. Nhưng hắn phải thề suốt đời không lấy mạng ta”.

Nội tâm hắn vui mừng nhưng ác ý của hắn vẫn không thay đổi.

Độ Phi mím môi :

- Ngươi tài lắm! Nhưng không làm gì được ta đâu. Một chút bí mật cũng không có.

Tiểu Tà quắc mắt :

- Thế là hai chú cháu ngươi không còn muốn sống nữa. Ta muốn làm cho cha và chú ngươi phải thú nhận chút ít tội lỗi của kẻ làm đại gian hùng. Đã dám làm thì dám chịu.

Độ Phi nói :

- Ngươi tưởng rằng ngươi chưa bao giờ giết người sao? Ngươi đã giết bao nhiêu đệ tử của Thần Võ môn nơi Thất Linh Cảm!

Tiểu Tà hỏi vặn :

- Ngươi thấy ta giết sao?

Độ Phi gằn giọng :

- Ngươi không những giết đệ tử của Thần Võ môn, còn mượn lực của Phi Long bảo sát hại đệ tử Thần Võ môn nữa.

Tiểu Tà nói :

- Hừ! Các ngươi đáng chết! Ta ra tay không phải không có nguyên do. Tại sao các ngươi cố sức chạy về hướng Bắc? Có phải có thế lực nào tiếp tay với các ngươi không?

Độ Vĩnh Thế trừng mắt nhìn Tiểu Tà, nói :

- Ngươi muốn nói Hắc y sát thủ?

Tiểu Tà nói :

- Nếu không phải thì chú cháu ngươi chưa chắc đến đây. Độ công tử đây ba tháng trước đã luyện được “Thái Thượng ma kinh”, có đúng không?

Độ Phi kêu lên :

- Nói láo! Ta chưa từng thấy qua “Thái Thượng ma kinh”, làm sao mà luyện?

Tiểu Tà nói :

- Ngươi không qua mặt được ta đâu, chưởng lực của ngươi đưa ra ứng chiến với A Tứ, làm cho A Tứ mê loạn, ta nhất thời nghĩ ra đã hiểu. Giờ thì ngươi không còn chối được.

Tiếp đó, Tiểu Tà hạ giọng nói nhỏ với Độ Phi :

- Ta chỉ muốn bí mật “Thái Thượng ma kinh” mà thôi, ngươi nói ra ta tha cho con đường sống.

Độ Phi im lặng, trong lúc đó Độ Vĩnh Thế nét mặt kinh ngạc, hỏi vội :

- Độ Phi! Con thật sự luyện được “Thái Thượng ma kinh” rồi sao?

Độ Phi ấp úng :

- Con...

Câu trả lời của Độ Phi đã đủ chứng tỏ Độ Phi đã từng luyện qua “Thái Thượng ma kinh”.

Độ Vĩnh Thế cười :

- Độ Phi! Tại sao con không báo cho thúc phụ biết? Nếu biết vậy chú cháu ta bỏ cả Thần Võ môn cũng không tiếc mà. Ma kinh này có thể giúp chúng ta dựng lại uy thế trên võ lâm.

Tiểu Tà khinh bỉ :

- Không ngờ chú cháu các ngươi trong giờ phút cuối cùng này còn hy vọng gây lại uy thế trong võ lâm. Tiếc thay! Tiếc thay!

Tiểu Tà hối thúc :

- Độ Phi! Ngươi mau lấy “Thái Thượng ma kinh” ra đi! Ta nghĩ một người thông minh như ngươi chắc hiểu rõ, dù cho võ công cao siêu đến mấy đến phút chết thì cũng phải chết mà thôi.

Độ Phi nói :

- Ngươi nói chuyện thật buồn cười! Ngươi đã từng theo dõi đường đi nước bước của ta, chẳng lẽ không biết bí kíp “Thái Thượng ma kinh” ở đâu sao?

Nói xong, Độ Phi cố gượng đứng dậy muốn bỏ chạy.

Trước mắt Độ Phi là một vực thẳm, Tiểu Tà vội tiến đến, Độ Phi liền nói :

- Tiểu Tà! Ngươi không được đến gần! Nếu không ta sẽ nhảy xuống vực tự sát.

Tiểu Tà thách thức :

- Muốn chết thì cứ nhảy xuống, ta chẳng thèm xét trong người của ngươi đâu.

Độ Phi dợm nhảy xuống, mắt vẫn liếc trông chừng Tiểu Tà.

Bỗng nhiên hắn rút từ từ trong người ra một quyển sách, ném về phía Tiểu Tà.

Tiểu Tà đưa tay bắt lấy, nhìn qua hàng chữ, vẻ đắc ý :

- Tốt! Tốt lắm!

Bất ngờ hắn phóng về phía Độ Phi, tay phải đưa ra. Độ Phi chỉ kịp lăn mình né tránh, thất sắc hỏi :

- Ngươi muốn phế võ công của ta? Ngươi...