Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 174: Thần Khí, Lôi Ngục Thần Phủ! (Thượng)




Nhìn đám Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ lần lượt bỏ đi, Diêu Khiêm Thư nhịn không được thở dài một tiếng, trầm ngâm hồi lâu. Một lát sau hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cơ Động:
- Thật xin lỗi, Cơ Động, ta...
Cơ Động giơ tay ngăn hắn không nói tiếp:
- Bọn hắn là bọn hắn, ngươi là ngươi. Chúng ta vẫn như trước là huynh đệ tốt.
Diêu Khiêm Thư thở dài một tiếng:
- Ta cũng không ngờ rằng, bọn hắn lại là người như thế. Đúng là quen nhầm bạn xấu mà.
Cơ Động thản nhiên nói:

- Bỏ đi. Rời khỏi Thánh Tà Chiến Trường, gặp lại là địch không phải bạn. Nếu không phải giết chết bọn hắn có thể ảnh hưởng đến Thánh Tà Thiên Bình, hôm nay chúng ta cũng không tha cho bọn hắn. Những kẻ như bọn này, căn bản không xứng với Cực Hạn Ma Lực.
Phất Thụy vỗ vỗ bả vai Cơ Động:
- Được rồi... Tiểu sư đệ, đừng để đám tiểu nhân này làm ảnh hưởng đến niềm vui chiến thắng của chúng ta nữa.
Cơ Động xoay người lại, chuyển hướng về phía Phất Thụy. Nhìn Phất Thụy và kẻ mà hắn đang ôm trong lòng, Dạ Tâm, sắc mặt lạnh như băng của Cơ Động mới xuất hiện một tia tươi cười:
- Sư huynh, chúc mừng.
Phất Thụy ha ha cười:
- Từ giờ trở đi ngươi có tẩu tẩu rồi. Tiểu sư đệ, cám ơn ngươi. Nếu không phải lúc trước ngươi thức tỉnh ta, rất có thể ta còn chưa biết rõ nữa. Các vị huynh đệ Âm Dương Học Đường, trước kia nếu Phất Thụy ta có gì đắc tội với các ngươi, hiện tại ta thật lòng xin lỗi, về sau chúng ta vẫn sẽ là hảo huynh đệ như cũ. Tuy hiện tại ta không còn ở trong Âm Dương Học Đường, nhưng nếu Thiên Can Học Viện có chuyện, ta tuyệt đối không tụ thủ bàng quan.
Cơ Dạ Thương không biết từ nơi nào đi ra, cười hắc hắc nói:
- Lão Đại, ai nói ngươi không còn ở trong Âm Dương Học Đường? Vị trí thủ tịch Âm Dương Học Đường trước sau vẫn là của ngươi. Cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám chiếm lấy. Lần này ngươi ngay cả người bài danh thứ hai, Dạ Tâm sư tỷ ngươi cũng muốn cuỗm đi, chúng ta tuyệt đối không đồng ý. Trở về đi, Âm Dương Học Đường cần ngươi. Không có Lôi Đế, Âm Dương Học Đường làm sao còn là Âm Dương Học Đường được nữa?
- Đúng rồi! Lão Đại, trở về đi. Ngươi vĩnh viễn là thủ tịch của chúng ta.
Kẻ vừa nói chuyện chính là kẻ hiện tại đang bài danh thứ ba trong Âm Dương Học Đường, Canh Kim Thiên Sĩ, ma lực đã đột phá Lục Quan, Diệp Phiêu Linh. Hắn trong các đệ tử của Âm Dương Học Đường vốn thường trầm ổn ít nói, bình thường cũng không hay thể hiện bản lĩnh, nhưng thực lực của hắn so với Long Thiên và Thủy Nhược Hàn còn cao hơn một bậc. Tuy nhiên ma lực của ba người này cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm, nhưng tổng hợp thực lực vẫn chiếm ưu thế hơn một chút. Hắn trong Âm Dương Học Đường cũng được khá nhiều người ủng hộ.
Dưới sự kêu gọi của Diệp Phiêu Linh, các đệ tử Âm Dương Học Đường đồng thời kêu gọi. Phất Thụy nhìn sắc mặt mọi người, trong mắt rõ ràng toát ra vẻ kích động. Hắn từng trong Âm Dương Học Đường tu luyện nhiều năm, có thể nói là cực kỳ có cảm tình đối với Thiên Can Học Viện, trong lúc nhất thời không khỏi có chút khó thể chối từ.
Dạ Tâm đang nằm trong lòng Phất Thụy, nghiêng đầu nhìn ra. Lúc này nước mắt trên mặt nàng đã khô hết, chỉ là ánh mắt còn có chút sưng đỏ, trên má còn có chút ửng hồng nhàn nhạt, nhìn qua càng thêm xinh đẹp động lòng người. Ánh mắt của nàng nhìn về phía Cơ Động:
- Cơ Động, ngươi cũng trở về đi.

Dạ Tâm dù sao cũng là một nữ nhân thông minh, nàng đương nhiên hiểu được, muốn kéo Phất Thụy quay về Âm Dương Học Đường, Cơ Động chính là điểm mấu chốt nhất.
Cơ Động lắc lắc đầu, nói:
- Chị dâu, thực xin lỗi, ta không định sẽ quay về Thiên Can Học Viện. Lần này sau khi chấm dứt Thánh Tà Chi Chiến, ta định đi du lãm đại lục một phen, nhìn ngắm thiên hạ này, tích lũy kinh nghiệm, cũng tốt cho việc gia tăng tu vi của mình. Bất quá, sư huynh, ngươi nên đồng ý với các sư huynh sư tỷ đi. Có ngươi trấn thủ Âm Dương Học Đường, Thiên Can Học Viện mới thật sự là Đại Lục Đệ Nhất Học Viện. Cũng như chỉ có thanh Thần Khí này chỉ có mình huynh mới có thể phát huy ra uy lực vốn có của nó.
Vừa nói, Cơ Động bước lên hai hai bước, đưa thanh búa nhỏ trong tay mình ra.
Phất Thụy cũng không có đón lấy, lắc lắc đầu nhìn Cơ Động, nói:
- Tiểu sư đệ, Bá Vương Lôi Hỏa Long này là do ngươi đánh chết, nếu không có Siêu Tất Sát Kỹ của ngươi, chẳng ai trong chúng ta có thể làm gì được nó. Thanh Thần Khí này cũng do mình ngươi đoạt được. Mặc dù thuộc tính của nó cũng không phù hợp với ngươi, nhưng nó dù sao cũng là Thần Khí, tương lai nếu có cơ hội, ngươi cũng có thể dùng nó để đổi lấy Thần Khí thích hợp với mình.
Ai ai cũng có thể nhìn ra thanh búa màu tím nhỏ này cường đại đến mức nào. Thần khí chân chính đều là thiên địa chi bảo, Phất Thụy sao có thể tùy tiện giành lấy cơ chứ? Không đợi Cơ Động mở miệng, hắn đã nhìn xuống Dạ Tâm trong ngực mình:
- Tất cả mọi người đều muốn ta trở về, còn ngươi thì sao?
Dạ Tâm thấy Phất Thụy trước mặt mọi người lại đi hỏi ý kiến của mình như thế, trong lòng không khỏi tràn ngập sự ngọt ngào, cúi đầu, nói:
- Nếu như ngươi đồng ý quay về, như vậy thì tốt, nếu như ngươi không muốn trở về, ta liền đi cùng với ngươi. Ngươi đi đến đâu, ta liền đi theo đó.
Phất Thụy ha ha cười:
- Tiểu sư đệ, ngươi thấy chưa? Ta đã đạt được thứ còn quan trọng hơn so với Thần Khí rất nhiều, còn cần gì thanh búa tím này nữa chứ?
Cơ Động có chút bất đắc dĩ nói:
- Sư huynh, Bá Vương Lôi Hỏa Long vốn đã tro cốt không còn, những thứ còn giá trị để lại có hai thứ, một là Tinh Hạch, còn lại là thanh búa tím này. Tinh Hạch ta cũng không định cho ngươi, nó đối với quá trình tu luyện của ta rất có tác dụng. Thanh búa tím này ngươi kêu ta giữ, chẳng khác nào Thất phu vô tội, giữ ngọc liền có tội hay sao? Tiêu diệt Bá Vương Lôi Hỏa Long, ngươi cũng ra sức rất nhiều mà. Hay là như vậy đi, ngươi cứ việc lấy nó, có nó, thực lực của ngươi sẽ tăng lên rất nhiều, sau nếu một kiện Thần Khí thích hợp với ta xuất hiện, ngươi liền giúp ta chiếm lấy. Được rồi, cứ như vậy đi, sư huynh, nếu như ngươi còn từ chối, liền không phải là Lôi Đế mà ta biết nữa.

Dạ Tâm gật gật đầu, nói:
- Cơ Động sư đệ nói rất đúng. Chỉ cần thực lực của ngươi tăng lên, mới có thể trợ giúp hắn càng thêm dễ dàng đạt được Thần Khí. Ngoại trừ ngươi ra, còn có ai có thể dùng thanh Thần Khí này nữa cơ chứ?
Phất Thụy vốn là người bản tính thoáng đạt, lập tức cũng không tiếp tục từ chối nữa. Buông Dạ Tâm ra, một bước tiến lên đi đến trước mặt Cơ Động, nâng hai tay lên, trân trọng tiếp nhận thanh búa màu tím kia:
- Tiểu sư đệ... ta.
Nói ra cũng kỳ quái, thanh búa tím kia nằm trong tay Cơ Động cũng không có phản ứng gì cả, chỉ là vừa mới rơi vào tay Phất Thụy đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Câu nói của hắn chưa hết, đã không thể không ngậm miệng lại, toàn lực ứng phó.
Quang mang màu lam tím nhạt nhất thời bùng nổ, nháy mắt liền dọc theo hai tay Phất Thụy lan tràn đến khắp toàn thân. Một đạo lôi diện màu lam tím xuất hiện, xoay chuyển kịch liệt chung quanh thân thể Phất Thụy, không ngừng phát ra thanh âm bạo minh mãnh liệt. Ma lực ba động khủng bố khiến cho mọi người xung quanh vội vã nhảy lui về phía sau.
- Lôi Đình.
Phất Thụy hét lớn một tiếng, đột nhiên nhảy lên. Tử Lôi Diệu Thiên Long dang rộng cặp cánh, trực tiếp đỡ lấy hắn bay vút lên không trung. Một người một rồng cứ như vậy phiêu phù trên không trung, mà lôi điện từ trong thanh búa tím kia chớp mắt đã lan tràn ra khắp toàn thân Tử Lôi Diệu Thiên Long. Một người một rồng tựa hồ như là biến thành lôi điện thuần túy vậy. Thanh âm sấm sét, lôi đình bạo liệt, tiếng sấm cuồn cuộn, không ngừng bùng nổi quanh quẩn trong không trung.
Phất Thụy ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm lớn giận dữ. Bộ khải giáp chắc chắn trên người hắn cũng có cùng thuộc tính là lôi điện, không ngờ lại không thừa nhận được sự oanh kích của lôi đình khổng lồ này, phát ra từng đạo vết nứt mãnh liệt. Thân thể Phất Thụy nháy mắt bành trướng lên, cơ thể đã đạt đến mức tận cùng.
Oanh một tiếng, bộ khải giáp trên người hoàn toàn vỡ tan, hóa thành vô số mảnh nhỏ tung bay tán loạn bốn phía.