Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 77-2: Phân chia chiến lợi phẩm (Hạ)




Cơ Động hỏi:
- Sư huynh, sao ngươi gọi Chu Tước là Thiên Can Thần Thú vậy?
Phất Thụy nói:
- Mười hệ ma sư chúng ta cũng được gọi là Thập Thiên Can ma sư. Mỗi một hệ đều có biểu tượng riêng của hệ mình. Các biểu tượng này cũng không phải hư ảo, mà toàn bộ đều có thật cả. Chúng nó được gọi là Thần Thú Biểu Tượng, hay là Thiên Can Thần Thú. Trong truyền thuyết, Thập Đại Thiên Can Thần Thú phân biệt trấn thủ tại mười góc của Đại Lục, bảo hộ phiến đại lục này của chúng ta. Cũng chính bởi vì có bọn chúng thủ hộ, cho nên Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục và Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục mới chỉ có một cái thông đạo kia qua lại với nhau. Một khi có người nào thử dùng phương thức vượt biển mà qua, tự nhiên Thiên Can Thần Thú sẽ được giải trừ phong ấn, cùng nhau đối phó địch nhân. Đó cũng là một nguyên nhân khác khiến cho vô số ma sư trên hai phiến đại lục không ai dám thử qua phương pháp này, ngoại trừ nguyên nhân có vô số Hải Dương Ma Thú trên biển ngăn cản ra. Xem ra, chuyện này không chỉ đơn giản là truyền thuyết mà thôi. Chẳng phải chúng ta vừa gặp được một trong Thập Đại Thiên Can Thần Thú hay sao? Tiểu sư đệ, như vậy là ngươi bị tên khốn kiếp Thổ Hệ ma sư kia truyền tống đến trước mặt Chu Tước phải không?
Cơ Động cười khổ nói:
- Cũng không phải như vậy, nhưng cũng không sai biệt bao nhiêu, là truyền tống đến trước cửa Chu Tước Huyệt Động.
Hắn đem chuyện xảy ra giữa mình và Chu Tước nói đơn giản lại một lần, trong đó bỏ bớt đi phần xuất hiện của Liệt Diễm cùng với những điều kiện mà Chu Tước đưa ra. Hắn chỉ đơn giản nói là Chu Tước biết mình có được Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa, nên mới nhờ mình giúp nó ấp trứng cho con mình.

Nghe xong những lời Cơ Động nói, Phất Thụy giật mình:
- Như vậy khó trách khi nãy ta nghe Chu Tước gọi ngươi là bằng hữu, hơn nữa còn tốt với ngươi đến như vậy. Tiểu sư đệ, lần này quả thật ngươi gặp họa mà được phúc rồi. Đáng tiếc, quả thật rất đáng tiếc.
Lam Bảo Nhi nãy giờ không nói gì, lúc này quay đầu lại hỏi:
- Phất Thụy sư huynh, chuyện gì mà đáng tiếc?
Phất Thụy nói:
- Bảo Nhi, ngươi không biết đó thôi, ma thú càng cường đại, nhất là Thần Thú, rất coi trọng việc ân oán. Lần này có thể nói là Chu Tước đã nhận đại ân của Tiểu sư đệ, nó khẳng định là sẽ có gì đó báo đáp lại. Nếu như nó chấp nhận ký kết khế ước với Tiểu sư đệ, trở thành tọa kỵ của hắn, như vậy, thiên hạ hiện tại, có mấy người có thể trở thành đối thủ của Tiểu sư đệ cơ chứ? Thật sự là quá đáng tiếc, nếu trễ thêm vài năm nữa, đợi đến khi Tiểu sư đệ tu luyện lên đến cảnh giới sáu quan, lúc nó mới gặp nó thì quá tốt rồi.
Cơ Động mỉm cười lắc đầu:
- Sư huynh, ngươi nói quá rồi. Ta chỉ trợ giúp một người mẹ bất hạnh mà thôi. Ta cũng không cần nó báo đáp gì cả. Vì ấp nở con mình, nó đã tốn hao đến ba ngàn năm. Đây là tình thương của người mẹ vĩ đại đến mức nào?
Nếu nói hắn không hề hâm mộ Tử Lôi Diệu Thiên Long, tọa kỵ của Phất Thụy, đó là chuyện không có khả năng. Nhưng hắn cũng chưa hâm mộ đến mức có thể lợi dụng việc trợ giúp Chu Tước mà bắt nó làm tọa kỵ cho mình. Đây không phải là vấn đề thuộc tính mà là tâm tính. Chu Tước con nở ra, loại cảm giác thống khoái khi giúp đỡ một sinh mệnh mới chào đời chính là sự hồi báo tốt nhất cho hắn rồi.
Khoảng cách năm trăm dặm đối với Tử Lôi Diệu Thiên Long toàn lực phi hành cũng không là bao nhiêu, rất nhanh đã đến nơi. Xa xa đã có thể nhìn thấy tòa thành thị rộng lớn, khí thế nhất đại lục, Trung Nguyên Thành.
Tử Lôi Diệu Thiên Long thu liễm hai cánh, mang theo ba người đáp xuống cách Trung Nguyên Thành khoảng năm dặm.
Nhảy xuống lưng rồng, Phất Thụy cũng không có nóng lòng mang theo hai người Cơ Động chạy vào trong thành, mà là ngồi xuống tại chỗ.
- Sư huynh, ngươi phải nghỉ ngơi một chút à?

Cơ Động hỏi.
Phất Thụy cười hắc hắc:
- Ta còn không yếu ớt đến mức đó. Mãi lo đi tìm ngươi, ta vẫn còn chưa kịp kiểm kê lại mớ chiến lợi phẩm của các ngươi. Đến lúc phân chia chiến lợi phẩm rồi. Các ngươi không muốn nhìn xem lần này mình thu hoạch được bao nhiêu hay sao?
Cơ Động và Lam Bảo Nhi liếc nhìn nhau, đều không khỏi toát ra một tia mỉm cười. Quá trình sơ khảo này gian khổ và nguy hiểm, nhưng lần này thu hoạch cũng là rất lớn. Nghĩ đến những luồng quang mang tung bay đầy trời lúc trước, Cơ Động biết rõ ràng, lần này chỉ sợ là mình giàu to sau khi thu lấy đám của bất nghĩa này rồi.
Vừa nói, Phất Thụy vừa nâng tay trái hắn lên, ở trên ngón trỏ của hắn có đeo một chiếc nhẫn khảm một viên ngọc bích khá lớn. Quang mang lóe lên một chút, một luồng lôi điện nhỏ khiến người ta tê tê đột nhiên lặng lẽ khuếch tán ra. Phần phật một chút, vô số lưu quang đầy màu không ngừng từ trong đó tuôn trào ra dưới cái nhìn trợn mắt há mồm của Cơ Động và Lam Bảo Nhi. Một lát sau, vô số Ma thú Tinh Hạch nhiều màu sắc đã chất đống trước mặt bọn họ, giống như một tòa núi nhỏ vậy.
Cái này cũng là do bản tính quang minh chính trực của Lôi Đế Phất Thụy, trong lòng hắn căn bản là không có khái niệm giấu diếm đồ vật của kẻ khác.
- Trời ạ! Nhiều đến như vậy hay sao?
Lam Bảo Nhi kinh hô.
Phất Thụy cười nói:
- Để ta giúp các ngươi kiểm kê lại số lượng, xác định thành tích cuối cùng lần sơ khảo này của các ngươi. Các ngươi cũng giúp một tay đi. Chúng ta đem số Tinh Hạch này phân chia lại theo thuộc tính là được.
- Được.
Cơ Động và Lam Bảo Nhi đơn giản đem số Ma thú Tinh Hạch thu được lúc đánh chết gã trung niên Canh Kim Hệ đổ ra, cùng nhau kiểm kê lại.
Ba người nhanh chóng ngồi vây lại thành một nhóm, cặm cụi phân chia chiến lợi phẩm.

Phân chia Tinh Hạch rất đơn giản. Màu sắc của Tinh Hạch cũng giống như màu sắc của ma lực mười hệ ma sư. Dựa theo Giáp Mộc, Ất Mộc, Bính Hỏa, Đinh Hỏa, Mậu Thổ, Kỷ Thổ, Canh Kim, Tân Kim, Nhâm Thủy, Quý Thủy mà sắp xếp. Màu sắc phân biệt là: Xanh dương, xanh thẫm, đỏ, lam, vàng, nâu, trắng, vàng kim, đen, tím.
Dựa vào các loại màu sắc, có thể đem Tinh Hạch phân chia theo thuộc tính, sau đó lại căn cứ theo kích thước cùng với độ trong suốt của màu sắc mà phân chia theo cấp bậc.
Tinh Hạch quả thật rất nhiều. Trong số năm tên ma sư bị đánh chết kia, tên nào cũng mang theo một lượng lớn Tinh Hạch. Nhất là tên áo vàng cuối cùng bị Lôi Đế dùng lôi điện đánh chết kia, chỉ một mình hắn, trên người đã có hơn một trăm năm mươi khỏa Tinh Hạch rồi.
Rất nhanh Tinh Hạch đã được phân chia xong. Ngoại trừ Tinh Hạch ra, còn có hai tờ Ma Kỹ Quyển Trục nữa. Về phương diện này, Phất Thụy cũng không có nghiên cứu qua, quyết định đem về học viện cho sư phụ đánh giá.
Ba người đem tất cả các Tinh Hạch đếm qua một lượt, đến khi ngẩng đầu lên, đã là một trận không nói nên lời. Tuy rằng trong số Tinh Hạch này, tuyệt đại đa số đều là cấp hai, cấp ba, thế nhưng số lượng lại khổng lồ. Hơn nữa, mười hệ đều có đủ, không thiếu hệ nào.
- Tiểu sư đệ, Bảo Nhi, lần này các ngươi phát tài rồi. Đám Tinh Hạch này cộng lại, giá trị ít nhất cũng hơn năm mươi vạn kim tệ. Nếu ta đoán không sai, những người kia đều đã ở trong Địa Linh Sơn khá lâu rồi. Nhiều Tinh Hạch như vậy, cũng không phải ngày một ngày hai bọn họ có thể tích góp được. Ah, Thổ Hệ là nhiều nhất, nhất là Mậu Thổ Hệ, đám này là đáng giá nhất đó. Mậu Thổ Hệ thậm chí còn có hai khỏa Tinh Hạch cấp năm nữa. Các thuộc tính khác đều không có cấp năm. Tinh hạch cấp bốn có chừng hơn ba mươi khỏa. Các thứ khác đều là cấp hai, cấp ba. Toàn bộ cộng lại, là ba trăm bảy mươi hai khỏa. Các ngươi lần này có thể coi như là hoàn thành sơ khảo siêu vượt mức rồi. Được rồi, mau cất lại đi. Sau khi trở về, ta nhờ sư phụ đánh giá lại hai cái quyển trục rồi sẽ đưa lại cho các ngươi.
Lam Bảo Nhi yên lặng cầm lấy những viên Tinh Hạch thuộc về Quý Thủy Hệ của mình, cất vào ma khí lưu trữ, sau đó đứng yên không lấy nữa. Trên mặt hết sức thản nhiên.
Cơ Động nghi hoặc nói:
- Bảo Nhi, lấy tiếp đi. Chúng ta đã nói rồi mà, ngoại trừ những Tinh Hạch thuộc tính của mình, phần còn lại mỗi người một nửa.