Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 81-2: Bản mạng Hồng Liên (Hạ)




Lúc còn ở Địa Tâm Hồ, Cơ Động cũng không có cảm giác rõ ràng, lúc này tại thế giới bên ngoài, hắn vừa mới đem hạt sen kia ra, nhất thời, toàn bộ huyệt động đã bị chiếu rọi thành một thế giới màu vàng kim. Hai mắt Chu Tước con nhìn chằm chằm vào hạt sen nằm trong tay Cơ Động, khẽ há miệng, toát ra thần sắc thèm khát.
- Đây là…
Chu Tước lúc này cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt ngưng trọng lại, mạnh mẽ đứng phắt dậy:
- Bản mạng Hồng Liên? Đây là, đây là Bản mạng Hồng Liên của Liệt Diễm nữ hoàng điện hạ.
Cơ Động nói:
- Ta không biết Bản mạng Hồng Liên là cái gì, chỉ biết là cái này do Liệt Diễm bảo ta đưa cho ngươi, nhất định sẽ có chút tác dụng đối với ngươi. Ngươi nhận lấy đi.
Vừa nói, hắn vừa đưa cái hạt sen đến trước mặt Chu Tước.
- Thật sự là cho ta?

Trong mắt Chu Tước toát ra vẻ không thể tin nổi.
Cơ Động mỉm cười:
- Chẳng lẽ ta lại đi lừa gạt ngươi sao?
Chu Tước ngơ ngác nhìn cái hạt sen trước mặt, nhẹ nhàng vuốt ve Chu Tước con trước ngực:
- Không, Cơ Động, ta không thể nhận, cái này quá sức trân quý. Ngươi có biết cái hạt sen này có ý nghĩa như thế nào không?
Cơ Động nghi hoặc lắc lắc đầu.
Chu Tước cười khổ một tiếng:
- Liệt Diễm nữ hoàng điện hạ, chính là một đóa Hồng Liên trong Địa Tâm, trải qua không biết bao nhiêu vạn năm sinh ra. Để cho thế giới trong lòng đất một lần nữa khôi phục lại hòa bình, nàng tận lực tiêu diệt hai đại quân vương, do đó trở thành chúa tể của thế giới địa tâm. Có lẽ ngươi cũng không hoàn toàn hiểu hết đươc địa vị của Nữ hoàng điện hạ trong thế giới lòng đất. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết một điều, cái Bản mạng Hồng Liên này, bản thân chính là tương đương với sinh mệnh cùng với tu vi của Nữ hoàng điện hạ. Ta dự đoán Nữ hoàng điện hạ cũng chỉ có tổng cộng chín hạt mà thôi. Mỗi một hạt này đều là do nàng ta trong quá trình chưa thành hình mà hấp thu Chân Hỏa nguyên tố trăm vạn năm trong địa tâm ngưng kết lại mà thành. Nó chẳng những là một bộ phận thân thể của nàng, đồng thời cũng là tượng trưng thực lực của nàng ta. Chỉ vẻn vẹn một cái hạt sen này, cũng đủ cho thực lực của ta tăng lên một tầng mới. Hiện tại trong các Thiên Can Thần Thú, vị trí của ta chỉ là bài danh trong năm vị trí đứng đầu mà thôi. Chỉ cần ta có thể ăn được cái hạt sen này, chẳng những có thể khôi phục lại toàn bộ tiêu hao lúc trước, hơn nữa, thực lực của ta cũng có thể trong thời gian cực ngắn vượt qua tất cả các Thiên Can Thần Thú khác, đứng ở vị trí đầu tiên.
Cơ Động nhìn cái hạt sen màu vàng kim trong tay mình, hắn thật sự không nghĩ đến, một viên hạt sen nho nhỏ như thế này lại có được công hiệu đến như thế. Cái này không phải là dùng bốn chữ Thiên Tài Địa Bảo có thể hình dung được. Để thay mình đáp trả ân tình, không ngờ Liệt Diễm lại xuất ra vật trân quý đến như thế. Nhưng mà, hắn đã đi đến nơi này, làm sao có thể đem hạt sen này thu hồi lại được chứ?
- Chu Tước, ngươi vừa rồi cũng đã nói mà, chúng ta là bằng hữu, cũng nên trợ giúp lẫn nhau chứ. Ngươi cũng giống như Liệt Diễm, cũng là Hỏa thuộc tính. Hai người các ngươi đều là bằng hữu của ta, ngươi cũng không nên khách khí. Cho dù là ngươi không nghĩ cho mình, ngươi cũng nên nghĩ cho con của ngươi chứ. Thực lực của ngươi nếu không đủ, làm sao có thể trợ giúp nó khôi phục lại nguyên khí chứ. Hơn nữa, nếu thực lực của ngươi không đủ, cũng không thể bảo hộ được hắn. Hắn đã chịu khổ suốt ba ngàn năm, chẳng lẽ ngươi còn muốn nhìn hài tử của mình lại gặp nguy hiểm hay sao? Ngươi nhận lấy đi.
Vừa nói, Cơ Động vừa đưa cái hạt sen ra.
Hai giọt chất lỏng trong suốt màu đỏ tươi từ trong mắt Chu Tước lặng lẽ chảy ra, lặng yên rơi xuống mặt đất. Nó nghẹn ngào nói:
- Cám ơn, cám ơn. Cơ Động, thay ta cảm ơn Nữ hoàng điện hạ đi. Tuy rằng đại ân không thể dùng lời mà cảm tạ hết được, nhưng hiện tại ta thật sự không biết phải nói cái gì cho phải.
Cơ Động mỉm cười đi đến trước mặt Chu Tước:

- Ta có thể nựng tiểu tử kia một chút không?
Chu Tước khẽ gật đầu:
- Hắn rất thích ngươi đó chứ. Ngươi là sinh vật giống đực đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi sinh ra. Chu Tước chúng ta có trí nhớ rất tốt, nó vĩnh viễn cũng không quên khí tức của ngươi đâu.
Cơ Động nhẹ nhàng sờ sờ đầu Chu Tước con, Chu Tước con cũng chủ động dùng đầu cọ cọ hắn. Cặp mắt đỏ rực mở to ra, nhìn chăm chú vào Cơ Động không hề chớp mắt.
Chu Tước dùng cặp cánh nâng cái hạt sen màu vàng kim kia lên, dùng cái mỏ dài mổ nhẹ một cái. Lớp vỏ màu vàng kim nhất thời bị nó lột ra. Chu Tước đem lớp da kia nuốt chửng xuống, lộ ra một cái tim sen màu đỏ thẫm bên trong.
- Nhân loại các ngươi có một câu nói, gọi là Tuệ Chất Lan Tâm. Bản thân cái tim sen Hồng Liên này của Nữ hoàng điện hạ mới chân chính là cội nguồn năng lượng thuần túy. Chỉ cần có được cái tim sen này, hài tử của ta cho dù thân thể có suy yếu hơn nữa, cũng có thể khôi phục lại được.
Vừa nói, nó vừa dùng cái mỏ dài kẹp hạt tim sen đưa đến miệng của Chu Tước con.
Chu Tước con cũng không có khách khí, đớp vội một cái, nhấp nhấp miệng hai ba cái đã nuốt xuống, còn phát ra hai tiếng chiêm chiếp non nớt, tỏ vẻ cực kỳ hài lòng.
Đúng lúc này, một tầng kim quang nhàn nhạt chợt từ trên người Chu Tước phát ra, đồng thời còn có một cỗ mùi hương sen nồng đậm dâng lên. Chu Tước có vẻ vô cùng hưởng thụ nhắm khẽ hai mắt, vươn hai cánh ôm chặt lấy con mình:
- Cơ Động, ta và con ta cần phải ngủ say một thời gian. Nói thế nào cũng không đủ để hiển thị sự cảm kích của ta với Nữ hoàng điện hạ. Thay ta nói với Nữ hoàng điện hạ, tương lai chỉ cần thấy Chu Tước ta có chỗ nào cần trợ giúp, nhất định Chu Tước sẽ tuyệt đối tuân theo.
Cơ Động mỉm cười, khẽ sờ sờ đầu Chu Tước con:
- Các ngươi nghỉ ngơi tốt một chút đi. Nhìn thấy các ngươi không có việc gì, chính là sự khoái hoạt lớn nhất của ta rồi. Chúng ta là bằng hữu, không nên tính toán chuyện ơn nghĩa làm gì. Đừng nói đến chuyện báo đáp hay không báo đáp. Hẹn gặp lại.
Không biết Chu Tước có nghe được những gì Cơ Động nói hay không, hắn chưa nói dứt lời, hai mẹ con nó đã lâm vào ngủ say. Trong toàn bộ huyệt động, tràn ngập kim quang cùng với mùi hương sen nồng đậm.
Nghe được mùi hương sen này, ngay cả Cơ Động cũng cảm thấy thân thể mình vô cùng sảng khoái.

Cũng không vội rời đi, Cơ Động ngồi xuống dựa vào bức vách thúc đẩy luồng Âm Dương lốc xoáy của mình. Hắn thật sự đã quá mức mệt mỏi, không nghỉ ngơi một chút rất khó có thể rời khỏi Địa Linh Sơn.
Chỉ một lát sau, Cơ Động đã tiến vào trạng thái tu luyện, luồng Âm Dương lốc xoáy đã tự mình vận chuyển, hấp thu Hỏa nguyên tố vô cùng đậm đặc trong Chu Tước huyệt động. Đương nhiên Hỏa nguyên tố trong này chỉ hoàn toàn là Bính Hỏa, cũng không giống như Địa Tâm Hồ, đầy đủ hai loại thuộc tính.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, từ lúc Cơ Động trong trạng thái tu luyện hồi tỉnh lại, tinh thần đã vô cùng tốt. Hai mẹ con Chu Tước vẫn còn trong trạng thái ngủ say, chỉ có điều luồng kim quang trong huyệt động cũng đã nhạt đi rất nhiều.
Đứng dậy, thoáng có chút giật mình, Cơ Động nhất thời cảm thấy thân thể mình choáng đầy lực lượng. Thân thể đã trải qua Long Huyết Tẩm Thể, tốc độ khôi phục quả thật cực nhanh. Hắn cũng không biết, tuy rằng hai mẹ con Chu Tước kia ăn bản mạng Hồng Liên, nhưng mà luồng khí hương sen kia, lại thêm luồng kim quang kia cũng cùng có tác dụng làm dịu thân thể của hắn.
Bổn mạng Hồng Liên của Liệt Diễm bá đạo đến mức nào, ngay cả Thần Thú như Chu Tước ăn vào cũng khiến cho thực lực mình tăng lên một bậc mới. Nếu Cơ Động trực tiếp dùng, thân thể hắn căn bản là không hề chịu đựng nổi, sẽ lập tức nổ tan xác chết. Chỉ có điều hấp thu gián tiếp một số hiệu lực như vậy sẽ chẳng có vấn đề gì. Hắn rõ ràng cảm giác được bản thân mình đã đạt đến đỉnh điểm của ba mươi cấp ma lực, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá ba quan.
Cần phải trở về rồi. Nhìn thoáng qua bộ dáng ngủ say sưa của hai mẹ con Chu Tước, mang theo một nét mỉm cười nhàn nhạt, Cơ Động đi ra khỏi Chu Tước Huyệt Động, nhanh chóng rời đi.
Bên ngoài lúc này đã là giữa trưa. Nhìn lại sắc trời, Cơ Động trong lòng cười khổ, chỉ sợ đến lúc bầu trời tối đen mình mới có thể trở về đến Học Viện.
Lời nói của Chu Tước không ngừng vang vọng trong đầu hắn, Bản mạng Hồng Liên, Liệt Diễm cấp cho mình thứ đó không ngờ lại trân quý đến mức như thế. Tim hắn không khỏi đập nhanh lên một trận, nghĩ đến bộ dáng thống khổ và có chút suy yếu của nàng, tim hắn lại không khỏi đau nhói lên.
Giống như Cơ Động đã đoán trước, khi hắn về đến Trung Nguyên Thành, mặt trời đã xuống núi. Đi vào đến trong thành, bóng đêm đã buông xuống, Cơ Động lập tức trở về Thiên Can Học Viện. Hắn thầm nghĩ trong lòng, lập tức trở về gian phòng của mình, tắm rửa qua nước ấm một chút, sau đó ngủ một giấc thật tốt. Ngày mai mới đánh sâu vào ba quan.
Vừa về đến cửa Thiên Can Học Viện, Cơ Động kinh ngạc nhìn thấy ngay tại cổng Học Viện đang có một đám đệ tử mặc giáo phục đứng tụm năm tụm ba, tựa hồ như nhìn ngắm cái gì đó.