Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà

Chương 16



Ở Maldives làm tinh tinh mười ngày rồi, cuối cùng lại được đặt chân lên lãnh thổ nước nhà.

Sau chuyến du lịch Maldives lần này, tôi nén nước mắt phát hiện: Vẫn là Trung quốc tốt hơn, ở Trung quốc có bánh mì ăn…

Sau khi về nước, tôi kéo Giang Ly, xách ba chiếc túi đựng đồ bảo vệ môitrường chạy đi siêu thị, mua một đống đồ ăn để Giang Ly vác về. Cái Gì?Giang Ly làm sao để mặc cho tôi sai khiến thế này? Chuyện đùa, anh tacòn muốn ăn cơm không!

Sau đó tôi làm một bàn đồ ăn thịnh soạn.

Sau đó ăn cơm

Sau đó thì tôi ăn nhiều rồi…haizz.

Bởi vì buổi tối ăn quá nhiều, tôi giống như bà bầu vậy, đến cử động mộtchút cũng rất mất sức. Tôi nằm trên gường, xoa bụng, vừa hài lòng ợ mấytiếng, vừa ưỡn bụng rên hừ hừ.

Giang Ly khing bỉ nhìn tôi, nói: “Cô buông thả quá độ thế này.”

Năng lực biểu đạt của Giang Ly thực sự khiến tôi kinh hãi, vì vậy tôi cũngchán chẳng buồn để ý đến anh ta, gắng sức bò dậy khỏi gường, dốc lọthuốc tiêu hóa trong ngăn kéo ra uống.

Tôi đang uống thuốc, Giang Lycũng ngồi dậy khỏi gường, cầm lấy lọ thuốc của tôi lật ra nhìn, hỏi vẻlơ đễnh: “Xem ra cô thường xuyên ăn nhiều? Tôi được mở rộng tầm mắtrồi.”

Tôi ão não nói: “Đâu có, cuộc sống của tôi rất lành mạnh.”

Giang Ly nhìn lọ thuốc kia, đột nhiên cười híp mắt nói: “Thực sự rất lànhmạnh…thuốc này ít nhất cô đã ba năm chưa uống qua nhỉ?”

Tôi: “…”

Giang Ly lắc lắc lọ thuốc trong tay, vô cùng dịu dàng, tuyên bố một câu khiến tôi đau lòng nhức óc: “Lọ thuốc này quá hạn rồi.”

Tôi kinh hãi, cướp lấy lọ thuốc xem, thiện tai, thật sự là… thật sự là nhàdại dột lại còn gặp mưa đêm, giờ phải làm gì đây? Lẽ nào phải vác bụngđi bệnh viện, bảo bác sỹ mình đầu tiên là ăn nhiều cơm quá, sau đó thìuống nhầm thuốc? Mất mặt quá!

Tôi do dự một lát, hỏi Giang Ly: “Anh nói xem, tôi có cần đi bệnh viện không?”

Giang Ly cân nhắc một chút, trả lời: “Chắc là không cần đâu!”

Tôi lập tức gật đầu, biểu thị tán đồng: “Đúng, đúng, đúng, tôi cũng nghĩ như vậy!”

Sau đó Giang Ly nói tiếp: “Chỉ cần nôn toàn bộ các thứ trong bụng ra là được rồi.”

Không cần đi bệnh viện chỉ cần nôn toàn bộ các thứ trong bụng ra là được – Đây là chủ ý quỷ gì vậy!

Tôi cảm thấy Giang ly đang cười trên sự đau khổ của người khác, thế làchẳng để ý đến anh ta nữa, lật người nằm ra gường. Vẫn là đi ngủ thôi,đồ ăn có nhiều hơn nữa, một buổi tối cũng đủ tiêu hóa rồi.

GiangLy dùng gối đâp lên đầu tôi, hoàn toàn không muốn cho tôi ngủ. Anh tanói: “Tôi không muốn ngày mai vừa sáng sớm đã phải cõng cô đi bệnhviện.”

Tôi gắng sức lật người, không nhẫn nại nói: “Không cần anh phải lo!”

Giang Ly thong thả nói: “Lần trước cô ngủ như chết ra đó, vẫn chẳng phải là tôi ôm cô đi sao? Nặng hơn cả lợn!”

Câu nói cuối cùng của Giang Ly khiến tôi tức giận triệt để. Anh nói ai…ai…nặng hơn lợn?!

Tôi nhanh chóng đứng lên khỏi gường, lấy chiếc chăn trên người chặn vàoGiang Ly, sau đó đá anh ta hai cái, còn chưa đợi anh ta phản ứng lại,tôi liền nhảy xuống gường, chạy ra ngoài, đến dép cũng chẳng thèm đi.

Tôi chạy vào trong phòng tắm, nôn khan vào bồn vệ sinh rất lâu, đáng tiếclà không có cảm xúc để nôn ra. Thế là tôi học kiểu như trong tiểuthuyết, thò ngón tay trỏ vào trong miệng sờ móc lung tung, cũng chẳng có tác dụng, ngược lại còn biến thành bộ dạng giống bệnh nhân tâm thần,cắn ngón tay đến chảy nước miếng…

Tôi đang bận, nên không đề phòng có người từ phía sau vỗ một cái vào vai tôi, tôi giật thót, suýt chút nữa bị sặc nước miếng.

Tôi thu ngón tay lại, lau lau nước miếng trên miệng, vẫn khom khom, nói với Giang Ly: “Anh tránh xa ra chút, cảnh tượng này rất bạo lực.”

Giang Ly lại chẳng tránh ra xa chút nào, mà còn ở phía sau tôi chọc cười nói: “Cô còn có thể ngu hơn chút nữa được không?”

Tôi đang muốn phản bác một chút, bảo anh ta thứ này cùng với trí tuệ chẳngliên quan, đơn giản chỉ là vấn đề kinh nghiệm. Lúc này, Giang Ly lấy một tay kéo cổ tôi…Anh ta…anh ta muốn làm gì?

Tôi chưa kịp phản bác, Giang Ly đã nói: “Há miệng ra!”

Tôi ngoan ngoãn làm theo.

Giang Ly đưa tay còn lại, duỗi hai ngón tay, thò sâu vào miệng tôi

Tôi rùng mình một cái, cắn ngón tay của mình thôi đã đủ mất mặt rồi, lúcnày còn phải cắn ngón tay của người khác, điều này bảo tôi làm sao chấpnhận đây, làm sao chấp nhận đây…

Giang Ly dường như cũng khó chịu,anh ta không nhẫn nại nói: “Cô đừng cắn tôi, lưỡi cũng đừng cử động bừabãi, căng thẳng gì chứ, có phải tôi giết cô đâu…”

Tôi ngoan ngoãn cúi đầu, mặc cho anh ta giày vò, vừa phối hợp với anh ta, vừa nghĩ, có phải anh ta nên rửa tay trước không..

Giang Ly duỗi ngón tay vào sâu trong vòm miệng tôi, ấn nhẹ nhẹ lên cuốnglưỡi, sau đó nhanh chóng rút tay ra. Tôi còn chưa kịp phản ứng được làchuyện gì đang xảy ra thì đã không khống chế được, trong chốc lát nônsạch ra ngoài.

Giang Ly vừa nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi, vừa ghê tởm tự nói với mình: “Thật buồn nôn.”

Trong lòng tôi bất mãn càu nhàu anh ta: Anh mới buồn nôn, anh còn buồn nôn hơn cả nhà vế sinh…

Tuy nôn là một việc rất khổ sở nhưng bụng dạ thực sự dễ chịu hơn rất nhiều, hơn nữa không cần lo lắng vì uống nhầm thuốc mà trúng độc nữa. Sau khitôi nôn xong, xả sạch bồn vệ sinh, rồi đến bên bồn rửa mặt. Giang Lycũng đến bên một chiếc bồn rửa mặt khác rửa tay.

Sau khi rửaxong, tôi ngẩng đầu muốn nói cảm ơn Giang Ly một tiếng, ai biết được vừa nhìn thấy mặt Giang Ly, tôi liền phát hiện ra một sự kiện vô cùng lykỳ.

Kỳ lại thật, mặt Giang Ly lại đỏ rồi!!!

Mặt anh ta vốn dĩ là màu trân châu, bây giờ phủ lên một lớp màu hồng phấn nhạt, ôitrời, kinh khủng quá! Nếu tôi là gay thì đã nhào vào anh ta rồi!

Tôi nuốt nước miếng, hai mắt sáng lên, nhìn Giang Ly, nói “Anh…anh…mặt anh sao lại đỏ lên rồi?”

Giang Ly quay mặt lại, không thoải mái lắm: “Còn không biết ngại mà nói tôi,phiền cô tự soi gương lại xem bộ dạng của cô bây giờ đi.”

Tôiquay người nhìn mình trong gương, nhất thời xấu hổ vô cùng. Lúc này côgái trong gương kia, khuy đầu tiên của áo ngủ bị tuột ra rồi, trước ngực hở ra một mảng cảnh xuân, bởi vì lúc nãy nôn ọe, bây giờ hai má cô ấyđỏ ửng, mắt ngấn nước, hơi thở còn có chút gấp gáp…

Tôi vội vàngcài khuy áo, lấy lại nhịp thở bình thường. Để hóa giải sự ngượng ngập,tôi cố làm ra vẻ trấn tĩnh, đùa với Giang Ly: “Anh có phải là loại khíchất đàn ông nào đó trên người tôi hấp dẫn rồi không? Khi còn nhỏ tôivẫn luôn bị người ta đuổi theo nói là một cô gái nam tính đó.”

Giang Ly không để ý đến tôi, mặt không cảm xúc quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Tôi đi phía sau anh ta, lại nói: “Hay là bản thân anh cũng có hứng thú vớiphụ nữ?” Trời ơi, vậy tôi chẳng phải bị nguy hiểm rồi sao?

Giang Ly đột nhiên quay người, nhìn từ trên cao xuống nói: “Tôi sợ cô mê sắc phát cuồng mà xâm phạm tôi.”

Tôi: “…”

Có phải là tất cả đàn ông đều tự yêu mình đến phát cuồng không!

Mấy ngày vừa rồi tôi bận một việc khác: Tìm việc

Tôi và Giang Ly tuy kết hôn rồi, nhưng bây giờ vẫn ai sống đời của ngườiđó, đương nhiên tôi không thể tiêu tiền của anh ta mãi. Mặc dù anh takhông để ý, tôi cũng sẽ để ý, dù gì đối với tôi, sống dựa vào đàn ông là một cuộc sống cực đoan, không có cảm giác an toàn.

Tìm công việc cũng giống như tìm chồng, là vấn đề lựa chọn toàn diện, nhiều góc độ.Sau khi tôi đi phỏng vấn ở mấy công ty, cuối cùng hoặc là bởi tôi khônghài lòng, hoặc là bởi công ty của người ta không hài long, đến giờ vẫnchưa tìm được công việc thích hợp. Thế là một hôm nào đó, tôi tố khổ với Vương Khải trên mạng, nói bây giừo tìm một công việc sao mà khó khănnhư vậy…

Lúc đó, Vương Khải rất khí thế trả lời tôi: “Phó tổnggiám đốc của công ty chúng tôi đang thiếu một chân thư ký, nếu cô khôngđể ý thì đến đi.”

Tôi nói: “Công ty của các anh làm gì? Chuyện phi pháp tôi không làm đâu.”

Vương khải: “Công ty quảng cáo XXX, cô chuyện phi pháp thì cũng chẳng đến lượt cô làm.”

Tôi: “Phó tổng giám đốc của bọn anh nhân phẩm thế nào?”

Vương Khải: “Nhân phẩm không tồi, ít nhất sẽ không có chủ ý với cô.”

Tôi: “= =! Đây là lời gì chứ…”

Vương Khải: “Trước đây cô từng làm thư ký chưa nhỉ? Đừng làm tôi mất mặt.”

Tôi: “Tôi làm thư ký ba năm rồi đó, đã hài lòng chưa?” Tôi nói sự thật.

Vương khải: “Ông chủ trước đây của cô là ai? Có ý đồ với cô không?” Lại thế rồi!

Tôi: “Không có, bà ấy là phụ nữ, không có ý đồ với thiết bị phần cứng của tôi.”

Vương Khải gửi đến một biểu tượng cười ha ha.

Tôi lại nói: “Vậy thì tôi cần phải chuẩn bị trước không?”

Vương Khải: “Ở chỗ tôi có chút tư liệu cơ bản của công ty, cô xem nó là đượcrồi, những thứ khác không cần chuẩn bị.” Nói xong, anh ta chuyển cho tôi một tệp văn kiện.

Tôi: “Cảm ơn. Vậy tôi có cần phải phỏng vấn không?”

Vương Khải: “Cô muốn phỏng vấn thì phỏng vấn, không thành vấn đề.”

Tôi: “…” Đây là logic gì chứ?

Tôi: “Tôi đương nhiên không muốn”

Vương Khải: “Vậy ngày mai cô đi làm nhé, trên tư liệu có địa chỉ và số điệnthoại của công ty chúng tôi. Khi cô đến nói với lễ tân cô là thư ký màphó tổng giám đốc mới tuyển, thế là được rồi.”

Tôi: “Anh có phảilà tổng quản lý nguồn nhân lực của công ty các anh không, một câu nóiđã có thể để tôi làm thư ký phó giám đốc?”

Vương Khải: “Có phải bây giờ cô bắt đầu sùng bái tôi rồi?”

Tôi: “có chút”

Vương Khải lại gửi đến một biểu tượng cười ha ha

Vương Khải: “Được rồi, được rồi, hôm nay tôi rất oải, ngủ đây. 88!”

Tôi: “Ngủ ngon, 8!”

Có lẽ bởi vì niềm vui bất ngờ làm cho mụ mẫm nên tôi cũng không cân nhắcxem vì sao Vương Khải bình thường đều rất khó dứt ra, hôm nay lại vội vã out như thế này.